Thiên Đàng và Địa Ngục

Lắng nghe nguyên bản của khải huyền nói bằng tiếng Anh:

Download (right-click to download)

heaven and hell

Như đã được tiếc lộ cho Sứ Giả của Chúa
Marshall Vian Summers
vào ngày 29 tháng 1 năm 2008
ở Boulder, Colorado, Mỹ

Về bài thu âm này


Điều bạn đang nghe trong bài thu âm này là tiếng nói của Hội Đồng Thiên Thần đang nói thông qua Sứ Giả говорейки чрез Marshall Vian Summers.

Ở đây, nguyên bản của sự truyền đạt của Chúa, điều tồn tại vượt ngoài lời nói, được thông dịch vào trong ngôn ngữ và sự hiểu biết của loài người bởi Hội Đồng Thiên Thần những người đang trông coi thế giới. Hội Đồng sau đó truyền tải Thông Điệp của Chúa thông qua Sứ Giả.

Trong quá trình phi thường này, Tiếng Nói của Khải Huyền đang nói theo một cách mới. Chữ Viết và Âm Thanh đang ở trong thế giới. Lần đầu tiên trong lịch sử, bài thu âm của nguyên bản nói của khải huyền được trao cho bạn và cho thế giới để trải nghiệm.

Chúc bạn là người nhận lãnh món quà này của Khải Huyền và chúc bạn rộng mở để nhận lãnh Thông Điệp độc nhất của nó cho bạn và cho cuộc sống của bạn.




Chú thích cho đọc giả:
Bản dịch này được đưa cho Hội bởi một học sinh của Thông Điệp Mới người đã xung phong để phiên dịch bài viết nguyên bản tiếng Anh. Chúng tôi phát hành bài dịch này cho thế giới dưới phiên bản đầu này để mọi người có cơ hội liên kết với một phần của Thông Điệp Mới trong ngôn ngữ của họ.

Đó là một chủ đề chung trong sự hiểu biết của nhân loại về tâm linh và tôn giáo rằng có một chân lý cao hơn, một cõi lớn hơn, và rằng có một cõi thấp hơn, một cõi của đau đớn và đau khổ. Bởi vì việc ở trong thực tế vật lý là việc trải nghiệm nỗi đau và sự đau khổ này và nhìn thấy những biểu hiện của nó khắp nơi xung quanh bạn. Tuy nhiên ký ức về Quê Hương Cổ Đại của bạn, thực tế về một sự tồn tại lớn hơn và trọn vẹn hơn, vẫn được gợi nhớ, dù chỉ trong khoảnh khắc thoáng qua.

Vì vậy, có sự rẽ đôi này. Hai thực tại này dường như cùng tồn tại bên trong cá nhân, bên trong bạn. Rõ ràng có bằng chứng của sự đau khổ. Rõ ràng có trọng tâm vào sự tách biệt và sự độc nhất của ai đó, về cách ai đó phân biệt bản thân với những người khác và về cách ai đó trở nên cô lập trong cuộc sống.

Tuy nhiên cũng có trải nghiệm hay khái niệm hay hồi ức lặp đi lặp lại này rằng có một cuộc sống vĩ đại hơn bên trong bạn và bên ngoài bạn. Việc điều này tồn tại bên trong bạn không chỉ là hy vọng; nó không chỉ là một giấc mơ hay một ảo tưởng; nó hơn là chỉ một ký ức. Nó là dòng mạch của thực tế tồn tại xuyên suốt cuộc đời bạn trong vũ trụ vật chất – một dòng mạch mà có thể bị tránh và bị quên đi, nhưng không thể bị dập tắt.

Ký ức về nó sẽ đến với bạn có lẽ chỉ thoáng qua vào những lúc đau khổ tột cùng, vào những lúc vô cùng thoải mái, vào những lúc bạn thoát khỏi trạng thái tâm trí bình thường của mình. Có cảm giác rằng bạn đang ở đây cho một mục đích, rằng cuộc đời này không phải là thực tại cuối cùng của bạn, rằng bạn đang đi ngang qua, rằng bạn đang ở trong hành trình, rằng bạn đã tạm thời vào thực tại vật chất để đạt được điều gì đó, điều gì đó mà bạn chưa khám phá ra.

Trong dạng khái niệm, và trong dạng khái niệm cực đoan, điều này bắt đầu ý tưởng về Thiên Đàng và Địa Ngục. Thiên Đàng và Địa Ngục là một dạng sử dụng, hoặc thao túng, về nhận thức sâu sắc này, nhận thức về đau khổ của một người và nhận thức rằng một người được kết nối với một cuộc sống lớn hơn, ở đâu đó, bằng cách nào đó.

Ý tưởng về Thiên Đàng mà đã được tạo ra trên thế giới là sản phẩm tự nhiên của nhận thức này, nhưng nó đã mặc lên một số hình thức cực đoan và một số hình thức rất méo mó. Trong nhiều giáo lý tôn giáo, Thiên Đàng là một kiểu phần thưởng cho việc làm tốt trong cuộc sống, cho việc tin vào Chúa, cho việc đi theo các sắc lệnh của Chúa và các sắc lệnh của tôn giáo — một kiểu phần thưởng trong tương lai, một cuộc sống tốt đẹp hơn đang chờ bạn, nhưng là một cuộc sống mà chỉ có thể đạt được bằng cách đáp ứng những kỳ vọng và yêu cầu nào đó.

Địa Ngục đã được tạo ra như một nơi trừng phạt. Đối với những người thất bại trong việc đáp ứng những yêu cầu và kỳ vọng này, họ đi đến một nơi tồi tệ hơn nhiều, một nơi thậm chí còn tồi tệ hơn sự tồn tại vật chất của họ — một Địa Ngục mà, trong một số truyền thống, đã được mô tả chi tiết.

Vì vậy Thiên Đàng là phần thưởng và Địa Ngục là sự trừng phạt. Tuy nhiên Thiên Chúa thường được miêu tả là đầy tha thứ, đầy yêu thương. Vậy làm sao có thể có khái niệm này về Địa Ngục nếu Chúa đầy tha thứ và đầy yêu thương? Và tại sao Chúa lại khó chịu với những cá nhân khi Chúa biết chính xác về những gì họ sẽ làm và khi Chúa hiểu rằng họ đang ở trong một thực tế mà lỗi lầm là quá phổ biến và sự dụ dỗ của sai lầm là quá lớn, có rất ít người có thể vượt qua chúng?

Tất nhiên, [mâu thuẫn] này đã dẫn đến việc bác bỏ tôn giáo và, đối với một số người, việc bác bỏ Chúa hoàn toàn. Tuy nhiên họ không thể phủ nhận rằng họ có một thực tế tâm linh bên trong bản thân, điều dường như không phải là sản phẩm của nền văn hóa của họ hoặc ngay cả của sự tồn tại vật chất của họ.

Thiên Đàng đã được mô tả như một nơi vật chất, nơi bạn luôn hạnh phúc, nơi không có nỗi đau, không chết chóc và không đau khổ, nhưng [nơi] bạn vẫn ở trong một hình hài vật chất nào đó. Khi bạn nghĩ về điều đó, việc ở trong hình hài vật chất vĩnh viễn, không có sự tương phản trong cuộc sống, không thật sự có gì để làm với cơ thể này mà bạn vẫn có trong Thiên Đàng tưởng tượng này, Thiên Đàng trở nên vô cùng chán ngắt và buồn tẻ. Bạn không thể hát, “A-lê-lu-ya” mãi mãi mà không mệt mỏi về nó, tất nhiên rồi.

Vì vậy Thiên Đàng, mặc dù có vẻ như là sự giải thoát lớn lao khỏi những khó khăn của sự tồn tại hiện tại của bạn, dường như không luôn có sự giải tỏa thật nào. Với trạng thái ý thức hiện tại của bạn, với sự nhận diện của bạn với cơ thể bạn và phản ứng nô lệ của bạn với các nhu cầu và ham muốn liên quan đến cơ thể, Thiên Đàng sẽ thật sự trông ra sao nếu bạn vẫn ở trong trạng thái vật chất?

Mọi người sẽ cảm thấy mệt mỏi với việc ca ngợi Chúa, và dù sao thì Chúa cũng không cần phải được ca ngợi, vì vậy toàn bộ ý tưởng trở nên khá ngớ ngẩn sau một thời gian. Nếu bạn ở trong Thiên Đàng và bạn vẫn còn cơ thể, thì cơ thể vẫn là một vấn đề — cho nó ăn, cho nó chỗ ở, giữ cho nó thoải mái. Rồi thì có nhu cầu cho sự thay đổi và mong muốn cho những thứ. Thiên Đàng chắc chắn không thể là việc mua sắm điên cuồng. Nó không thể là nơi của khoái cảm nhục dục liên tục mà không tạo ra kiểu bất ổn và bất hòa nội tâm mà những trải nghiệm như vậy tạo ra cho con người ngay cả ở đây [trên Trái Đất].

Vì vậy có đủ những ý tưởng này về Thiên Đàng như một nơi vật chất mà bạn có một kiểu tồn tại vật chất không đau đớn, và sau đó, tất nhiên, có Địa Ngục như một dạng trừng phạt, nơi bạn đã không đạt tiêu chuẩn, nơi bạn đã không đạt được mục tiêu hoặc bạn đã không phải là một cậu bé ngoan hay một cô bé ngoan trong ước lượng của Chúa.

Tất nhiên, một số người nhìn vào tất cả những điều này và nghĩ rằng đó là sự điên rồ và bác bỏ tôn giáo hoàn toàn, vẫn giữ dạng quan niệm nào đó rằng họ có sự kết nối nào đó với một cuộc sống lớn lao hơn hoặc rằng họ có một thực tế tâm linh mà không chỉ đơn thuần là một chức năng của nhu cầu tâm lý hoặc vật chất của họ trên thế giới.

Ở đây Chúa trở thành điều mà bạn phải làm hài lòng, và khi bạn phải làm hài lòng người khác, nó sinh ra sự oán giận và phản kháng, mà khiến cho sai lầm và sự nuông chiều cá nhân, ngay cả sự nuông chiều đầy phá hoại cho cá nhân, có một dạng hấp dẫn. Sự hấp dẫn này được gắn liền với kiểu nhân vật ma quỷ nào đó mà luôn lôi kéo bạn khỏi Chúa.

Điều này phổ biến trong nhiều tôn giáo của thế giới — rằng có những linh hồn yêu thương và những linh hồn ma quỷ và có một dạng giằng co đang diễn ra giữa sự lôi kéo của Thiên Đàng và sự hấp dẫn của Địa Ngục. Điều này rõ ràng được sinh ra trong kinh nghiệm của một người bởi vì một dạng giằng co bên trong người đó.

Thông Điệp Mới từ Chúa mà đã được gửi vào trong thế giới mang lại sự rõ ràng ở đây nếu người ta tìm kiếm giải pháp. Bởi vì sự phỏng chiếu của Thiên Đàng và sự phỏng chiếu của Địa Ngục đều đến từ sự tồn tại hiện tại của bạn, trong khi thực tế của Thiên Đàng và có vẻ như là thực tế của Địa Ngục chắc chắn nằm ngoài trải nghiệm hiện tại của bạn. Vậy làm sao bạn có thể phỏng chiếu ý tưởng của mình về việc những điều này thật sự là gì từ vị trí hiện tại của bạn? Chúng chỉ được tưởng tượng.

Bạn tưởng tượng Thiên Đàng để đáp ứng những nhu cầu và mong đợi hiện tại của bạn, và bạn sợ Địa Ngục và bạn tưởng tượng Địa Ngục như một kiểu sa ngã xa hơn nữa khỏi ân sủng, một tình trạng tồi tệ hơn. Và, tất nhiên, những Thiên Đàng tưởng tượng và Địa Ngục tưởng tượng này được sử dụng bởi các tổ chức và truyền thống để cố gắng đẩy con người vào hành vi tốt, thậm chí để cố gắng truyền cảm hứng cho việc làm tốt, công dân tốt hoặc việc tuân thủ các nguyên tắc tôn giáo hoặc chính tổ chức tôn giáo.

Rõ ràng là Thiên Đàng thật, và có một Thiên Đàng thật, thì chắc chắn nằm ngoài ước lượng của bạn. Và nó chắc chắn nằm ngoài những gì sự tưởng tượng của bạn có thể tiếc lộ cho bạn. Nó là một trạng thái hoàn toàn khác. Và chắc chắn rằng nếu có một Địa Ngục tồi tệ hơn tình trạng hiện tại của bạn, nó cũng nằm ngoài ước lượng của bạn. Mặc cho bạn phỏng chiếu nhiều bao nhiêu sự sợ hãi của mình lên Địa Ngục và mong muốn của mình lên Thiên Đàng, hai thực tại này nằm ngoài sự tồn tại hiện tại của bạn, và bạn không thể nhận thức được chúng. Các tổ chức tôn giáo cũng không thể tạo ra một hình ảnh chính xác về việc chúng thật sự là gì, bởi vì các tổ chức tôn giáo cũng đang vận hành từ thực tế hiện tại của bạn, mà không phải là Thiên Đàng hay Địa Ngục.

Thông Điệp Mới từ Chúa do đó mang lại sự rõ ràng, nhưng sự rõ ràng phải được hiểu theo khía cạnh của việc tồn tại ở các mức độ khác nhau. Nếu bạn đang ở dưới chân núi, bạn không thể thật sự tưởng tượng được nó ra sao trên đỉnh núi trừ khi bạn đã trải qua rất nhiều thời gian ở độ cao rất cao. Và nếu bạn chỉ đã sống cao trên núi, làm sao bạn có thể tưởng tượng được nó ra sao để sống một sự tồn tại hoàn toàn khác, ở dưới bờ, dưới gần vùng đất thấp?

Thông Điệp Mới tiết lộ rằng bạn đã được gửi vào trong thế giới để phục vụ một thế giới cần giúp đỡ, rằng bạn đã đến từ một thực tế hoàn toàn khác nơi mà bản chất bạn được biết đến, nơi bạn được kết nối hoàn toàn, nơi có rất ít câu hỏi và câu trả lời luôn hiện hữu, vào trong một thực tại nơi có vô số câu hỏi và rất ít câu trả lời, nơi bạn cô độc và không được biết đến bởi người khác và thậm chí bởi chính bạn.

Bạn đã phải mặc hình hài, bây giờ phải chăm sóc một cơ thể có nhu cầu khổng lồ — một công cụ rất mỏng manh mà có thể bị tổn hại, bị hư hại hoặc phá hủy bởi nhiều thứ. Nó phải được cho ăn; nó phải được mặc áo quần; nó phải được bảo vệ. Nó dễ bị bệnh tật và suy sụp. Nó bây giờ là thứ gì đó đòi hỏi sự quan tâm và chăm sóc khổng lồ. Và nó dường như trao cho bạn một danh tính trên thế giới, một danh tính độc nhất để bây giờ danh tính của bạn được giải thích về khí cạnh của đặc điểm thể chất của bạn, màu da của bạn, và ngoài ra là những đặc điểm riêng của tính cách cá nhân của bạn và ý thức mà bạn đã phát triển, mà đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi gia đình bạn, nền văn hóa bạn và tôn giáo của bạn.

Ở đây bạn trở thành điều gì đó hoàn toàn khác so với bản chất bạn trước đây. Bạn trở thành một cá nhân mà bây giờ bị nhận diện với cơ thể của họ và với ý tưởng của họ và với những ý tưởng về văn hóa và phong tục của văn hóa họ. Và văn hóa của bạn cho bạn biết bạn là ai và bạn phải làm gì và bạn phải cư xử như thế nào và những gì được mong đợi ở bạn và những gì bạn có thể làm để đáp ứng nhu cầu của cơ thể để tồn tại, để được thoải mái, được đáp ứng các nhu cầu của bạn. Và, tất nhiên, có các tình huống chính trị và phong tục xã hội rất độc đáo và khác biệt mà bạn phải thích nghi.

Và do đó cuộc sống của bạn ở đây trở nên choán hết thời giờ. Mỗi phút trong ngày bạn đều tham gia vào việc thích nghi, hoặc việc tìm kiếm nguồn lực, hoặc nỗ lực kết thân với những người khác mà bị thống trị bởi những động cơ của chính họ, những người không biết bạn và những người không được biết bởi bạn. Và từ vị trí này bạn cố gắng tưởng tượng về Thiên Đàng, mà chỉ là phiên bản tốt hơn của những gì bạn đang trải nghiệm ngay lúc này.

Nhưng Chúa đã đặt bên trong bạn Tri Thức, một Tâm Trí sâu thẳm — không phải một tâm trí thắc mắc, suy đoán, đối chiếu và lên án, mà là một Tâm Trí chắc chắn, một Tâm Trí biết, một Tâm Trí biết lý do tại sao bạn đã vào trong thế giới, một Tâm Trí không bị lừa dối bởi tất cả những sự kinh hoàng và quyến rũ của sự tồn tại vật chất của bạn, một Tâm Trí không bị thao túng bởi bạn, một Tâm Trí mà bạn mang theo như một món hàng bí mật bên trong bản thân, một kho báu ẩn giấu, một kho báu ở dưới đáy khoang hàng của con tàu mà bạn đang cố gắng ra khơi trên thế giới.

Và ký ức về Quê Hương Cổ Đại của bạn, mặc dù có vẻ như bị xóa mờ bởi trải nghiệm hiện tại của bạn, vẫn ở đó. Nó tỏa sáng như mặt trời bên kia những đám mây. Và mặc dù bạn sống trong một thế giới rất nhiều mây nơi mà mặt trời này có vẻ như hầu như không chiếu qua, nó vẫn ở đó.

Bạn có thể nhận diện bản thân với bất kỳ loại nhóm hoặc phong trào chính trị hoặc hiệp hội tôn giáo nào. Bạn có thể nhìn nhận bản thân theo bất kỳ cách nào. Có rất nhiều đặc điểm để lựa chọn từ đây. Bạn có thể nhận diện bản thân với suy nghĩ của bạn, cảm xúc của bạn, xu hướng của bạn, thói nghiện của bạn, đam mê của bạn, thứ yêu thích của bạn, thứ không thích của bạn — mọi thứ mà dường như khiến bạn có vẻ là độc nhất — mà khiến bạn đau khổ, mà bạn mong muốn. Nhưng vẫn có sợi dây của chân lý bên trong bạn mà không thể bị đánh mất. Nó có thể bị phủ nhận và bị lãng quên, nhưng nó vẫn ở đó.

Có sợi dây cứu sinh với Quê Hương Cổ Đại của bạn. Nó được duy trì bởi Tri Thức bên trong bạn. Bạn có thể phủ nhận tôn giáo. Bạn có thể phủ nhận Chúa. Bạn có thể khẳng định rằng mình chỉ là động vật. Bạn có thể tạo ra niềm tin rất vững chắc về những điều này. Nhưng Tri Thức vẫn ở bên trong bạn.

Bạn có thể phủ nhận sự tồn tại của Tri Thức. Bạn có thể nói rằng đó chỉ là hóa sinh. Bạn có thể nói rằng đó chỉ là hy vọng và ước mơ của con vật đau khổ mà nhận thức về cái chết của chính nó và sự đau khổ của chính nó. Bạn có thể đưa ra bất kỳ lập luận nào bạn muốn và nhận được sự tán thành lớn từ những người cùng quan điểm. Nhưng bạn không thể hủy diệt Tri Thức.

Nó sẽ chỉ im lặng bên trong bạn cho đến khi bạn tỉnh lại, cho đến khi bạn có trải nghiệm nào đó khi bạn bắt đầu nhận ra rằng bạn là hơn cả xương thịt, rằng bạn vĩ đại hơn tâm lý của bạn và bất cứ dòng suy nghĩ nào mà đang bận tâm bạn trong giây phút hiện tại.

Và mặc dù bạn có thể không có bất kỳ khái niệm nào về Thiên Đàng, bạn biết rằng bạn được kết nối với điều gì đó lớn hơn vượt ngoài phạm vi vật chất, vượt ngoài phạm vi thị giác của bạn. Vượt khỏi tất cả những thứ thống trị nhận thức và sự tồn tại hiện tại của bạn, có điều gì đó vĩ đại vượt trên.

Và bạn không cần phải có đạo để có trải nghiệm này. Bạn thậm chí không cần phải có tôn giáo. Bạn có thể khẳng định rằng bạn là một người vô thần, nhưng Tri Thức mà Chúa đã đặt bên trong bạn vẫn ở đó, đang chờ được khám phá. Và sự hiện diện của nó là thứ mà bạn hoàn toàn không thể rũ bỏ hay phủ nhận. Nó giống như một dòng chảy liên tục trong cuộc đời bạn.

Bạn yêu bản thân, bạn ghét bản thân. Bạn đi đây, bạn đi đó. Bạn đi ra vào mối quan hệ với những người khác. Bạn thay đổi hoàn cảnh của bạn, bạn thay đổi triết lý sống của bạn. Nhưng có điều gì đó trong bạn mà không thay đổi. Nó ở đó. Đó giống như trái tim bạn vẫn đập bất kể bạn đang làm gì, bất kể bạn đang nghĩ gì, bất kể bạn đang tin điều gì; trái tim bạn vẫn đang đập. Nó giống như thế này ngoại trừ rằng Tri Thức không ngừng vào cuối cuộc đời.

Và về Địa Ngục, bạn đang sống trong một dạng Địa Ngục, Địa Ngục của Sự Tách Biệt. Bạn không được gửi vào trong thế giới như một dạng trừng phạt. Nó không phải là một vùng khổ sai. Nó không phải là nơi mà con người được gửi bởi vì họ đã xấu ở Thiên Đàng. “À, bạn đã xấu ở Thiên Đàng, và bây giờ bạn phải đến Trái Đất hoặc đến thế giới khác nào đó trong Cộng Đồng Vĩ Đại của các thế giới.” Bạn đã chọn để đi vào trong thực tế này bởi vì một phần của Tạo Hoá đang tồn tại bên trong thực tế vật chất, và bạn mong đến đây để đóng góp và cũng để chuộc lỗi bản thân cho bất cứ điều gì bạn đã nghĩ hoặc làm mà là kỳ lạ, xa lạ hoặc huỷ hoại đối với bản chất bạn.

Vì vậy có Tri Thức hoàn hảo rằng bạn cần đến đây và Gia Đình Thánh Linh của bạn, nhóm học tập của bạn mà Chúa đã tập hợp để hỗ trợ bạn, mà đưa bạn đến đây. Bạn bước vào thế giới. Bạn đi qua một trạng thái mất trí nhớ. Bạn bước vào trong thế giới với các giác quan mở ra, dễ được gây ấn tượng, chờ đợi được ghi dấu bởi gia đình bạn và nền văn hóa của bạn và hoàn cảnh của bạn.

Bạn phải có trạng thái mất trí nhớ này vì nếu bạn nhớ về Quê Hương Cổ Đại của mình, bạn đơn giản sẽ không muốn ở đây. Bạn sẽ muốn quay hướng và đi về ngay lập tức. Khi bạn bước vào ánh đèn rực rỡ và sự lạnh lẽo của thế giới, bạn sẽ chỉ muốn quay hướng và đi về. Vì vậy sự mất trí nhớ là cần thiết để giúp bạn có thể ở đây, để trao cho bạn động lực cho việc ở đây, để trao cho bạn cơ hội để ở đây. Nếu không, bạn sẽ đi từ nơi của sự an toàn hoàn toàn và mối quan hệ hoàn toàn đến nơi hoàn toàn không an toàn và nơi mà các mối quan hệ là rất khó để thiết lập và duy trì. Bạn đến từ nơi mà bạn không có một cơ thể vật chất, ít ra là không trong hình thể rắn chắc mà bạn trải nghiệm bây giờ, đến một nơi mà bạn phải chăm sóc phương tiện thể chất này trong tất cả các nhu cầu và vấn đề của nó.

Vì vậy bạn vượt qua trạng thái mất trí nhớ. Bạn vào trong thế giới. Bạn đây nè. Và danh tính của bạn bắt đầu hình thành từ ngày đầu tiên. Bạn được trao cho cái tên. Cơ thể của bạn được nhận diện là có những đặc điểm nào đó, mà là đáng ao ước hoặc không đáng ao ước đối với người khác. Bạn được trao cho các vai trò và chức năng bên trong gia đình bạn. Bạn được giáo dục trong trường học của bạn. Nếu nền văn hóa của bạn có trọng tâm về tôn giáo, bạn được cung cấp những giáo lý của tôn giáo. Và khi bạn là thanh niên, bạn đã bị uốn nắn trọn vẹn để phù hợp với bất cứ điều gì nền văn hóa của bạn mong đợi ở bạn.

Nhưng tất nhiên con người không hợp, và bản chất thật của họ không thể được khai thác. Nó không thể được tái tạo hoàn toàn. Và do đó có một phần hoang dã của bạn — phần nằm ngoài những mệnh lệnh của gia đình, văn hóa và tôn giáo; phần mà con người sợ hãi và thường cố gắng theo đuổi, bằng những cách đầy phá hoại. Đó là bởi vì bản chất thật sự của bạn không thể bị uốn nắn để đáp ứng các yêu cầu và kỳ vọng hiện tại của bạn một cách trọn vẹn. Và đó là bởi vì Tri Thức sống bên trong bạn, bởi vì Tri Thức bản chất thật sự của bạn, bản chất được tạo ra bởi Chúa, một bản chất mà một phần là của Chúa, mà được kết nối với Chúa, mà đáp lại Chúa.

Bạn có thể chọn liệu bạn muốn có đạo hoặc hướng về tâm linh trong thế giới, nhưng bạn không thể chọn bản chất thật mà tồn tại bên trong bạn. Bạn có thể chọn để trải nghiệm nó hay không, nhưng bạn không thể chọn liệu nó có tồn tại hay không.

Thật may mắn cho bạn rằng điều này là sự thật. Nếu bạn có thể thật sự tách mình khỏi Chúa, thì Địa Ngục và bi kịch sẽ mãi mãi có thật. Nhưng cuối cùng bạn không thể tách mình khỏi Chúa. Và vì vậy Địa Ngục phải là tạm thời. Bất kể Địa Ngục có biểu hiện nào bên trong lãnh vực vật chất của bạn và bên ngoài lãnh vực vật chất của bạn, thế thì nó là tạm thời.

Nếu bạn nghĩ rằng bạn đang ở trong Địa Ngục vì Chúa tức giận với bạn, thì điều đó chẳng có lý gì cả. Tại sao Chúa lại tức giận với bạn khi Chúa biết những sai lầm mà bạn sắp mắc phải? Khi Chúa đã gửi bạn vào trong một tình thế bị thoả hiệp như thế, khả năng bạn phạm phải những sai lầm nghiêm trọng là không thể tránh khỏi và đầy áp đảo trong một môi trường mà sự trong sạch thật thì quá hiếm đến nỗi nó nằm ngoài tầm với và mong đợi của những người khác.

Bạn có thể khẳng định rằng nhờ ân sủng, Chúa có thể làm tan biến mọi lỗi lầm cho những người mà Chúa chọn. Nhưng điều này không có lý vì bạn phải lựa chọn. Bạn phải thực hiện cuộc hành trình này. Bạn phải hoàn thành định mệnh của mình ở đây.

Bạn có thể ở trong Thiên Đàng và nói, “À, tôi sẽ chỉ không đi vào trong thực tế vật chất. Nó quá khó. Tôi đã nghe những điều khủng khiếp về nó từ những người đã trở về.” Nhưng bạn biết trong trái tim bạn rằng bạn muốn đến và mở rộng bản chất thật sự của bạn ở đây. Làm điều đó là điều tự nhiên. Chúa đã tạo bạn như một người cho đi. Nếu bạn không cho đi, nếu bạn không mở rộng, nếu bạn không liên lạc, nếu bạn không kết nối, à, bạn khốn khổ, và điều này, tất nhiên, chính là điều tạo ra Sự Tách Biệt và Địa Ngục và tất cả những biểu hiện và hình thức tưởng tượng của nó.

Dĩ nhiên, con người cố gắng hình dung Chúa như là một hình chiếu của chính họ, chỉ là tốt hơn và quyền năng hơn, nhưng vẫn thường giận dữ và oán giận và báo thù; vẫn yếu đuối như chính họ; vẫn nhỏ mọn như chính họ; vẫn tự cao tự đại như chính họ. Họ không thể hình dung được Chúa mà không có những thứ này.

Và họ muốn Chúa tưởng tượng của họ trừng phạt những người khác mà bản thân họ không thể chịu đựng được, những người mà họ thấy bị đối xử hoặc được ban thưởng không công bằng trong thế giới. “À, Chúa sẽ xử họ . Họ sẽ bị gửi xuống Địa Ngục.” Họ không thể tưởng tượng được một Chúa mà không gửi con người xuống Địa Ngục. Khó cho họ để thấy rằng chính họ đang ở trong Địa Ngục và muốn gửi người khác vào trong một Địa Ngục sâu hơn.

Tôn giáo trên thế giới ngày hôm nay sẽ ở đâu nếu không có khái niệm về Địa Ngục, một nơi trừng phạt? Điều gì sẽ thúc đẩy hành vi tốt trong con người? Điều gì sẽ tạo ra trật tự xã hội? Điều gì sẽ thiết lập đạo đức cao hơn nếu không có hình thức trừng phạt, và rằng nguồn gốc của sự trừng phạt này nên đến từ Chúa nào đó?

Con người có vẻ như cần phải có thanh gươm trên đầu họ để cư xử đúng bởi vì họ không kết nối với Tri Thức, mà sẽ tự nhiên hướng dẫn họ suy nghĩ và hành động theo những cách có ích. Không có Tri Thức, họ cần một dạng lãnh chúa nào đó để đe dọa và để ép họ làm theo hành vi tốt. Và họ cần có phần thưởng cho hành vi tốt của họ, phần thưởng trong thế giới này và phần thưởng ngoài thế giới này.

Bây giờ Địa Ngục, bên ngoài sự tồn tại hiện tại của bạn, mang những biểu hiện rất, rất tàn nhẫn — hố lửa và ma quỷ, tra tấn và đau đớn và tất cả những thứ này. Và chắc chắn rằng có những hình dạng tồi tệ hơn và co lại hơn của Sự Tách Biệt so với những gì bạn đang trải nghiệm. Và thật sự là có những người đang đi lại xung quanh bạn mà đang ở trong những trạng thái sâu hơn của Địa Ngục so với bạn.

Và thậm chí bên ngoài vật chất, còn có những trạng thái sâu hơn của Địa Ngục. Những trạng thái đó đại diện cho trạng thái khi ai đó rời bỏ phương tiện vật chất của họ, [nhưng] họ không thể trở về với Gia Đình Thánh Linh của mình vì họ quá xấu hổ; họ có quá nhiều sự thù địch; họ quá mâu thuẫn.

Một số sinh mệnh vô thể này vẫn còn kết nối với thực tại vật chất, ám một số nơi nào đó, bị mắc kẹt, gắn kết. Thông qua sự bất bình và xấu hổ và gắn kết, họ dường như không thể buông bỏ nơi này, mặc dù họ đã mất phương tiện vật chất của mình. Họ bị mắc kẹt trong một dạng chốn u minh. Nhưng thậm chí điều này chỉ là tạm thời, bởi vì cuối cùng Tri Thức bên trong họ sẽ giải thoát họ, và họ sẽ tìm thấy con đường để thoát khỏi tình trạng khó khăn của mình.

Rồi thì có những Địa Ngục của những người đang ở trong tình trạng tự kết án đến nỗi họ bị đóng băng trong một dạng thực tế sâu hơn. Nhưng ngay cả thực tế này cũng chỉ là tạm thời, vì cuối cùng mọi người sẽ trở về với Chúa.

Nhưng theo thời gian, điều này là bi kịch, vì đau khổ là bi kịch. Và đau khổ kéo dài thật sự là bi kịch. Nhưng nó chỉ là tạm thời. Cuối cùng, Sự Tách Biệt sẽ chấm dứt, Tri Thức sẽ trỗi lên, và cá nhân sẽ bắt đầu con đường giành lại dưới sự hướng dẫn của Tri Thức, với sự hướng dẫn và trợ giúp mà Chúa sẽ trao ban.

Tất nhiên, có những người sẽ không đồng ý với điều này vì họ sẽ khẳng định rằng phải có Địa Ngục và phải có sự trừng phạt và phải có công lý. Họ nghĩ rằng họ biết công lý là gì. Họ là trọng tài của công lý. Chính quan niệm của họ về công lý mà họ nghĩ rằng Chúa phải tuân theo. “Kẻ ác phải bị trừng phạt. Kẻ bất chính phải bị từ chối Thiên Đàng. Những kẻ đã tạo ra những hành vi khủng khiếp hoặc tin vào những điều khủng khiếp phải bị trừng phạt”, họ nghĩ vậy, và vì vậy họ muốn Chúa thực hiện sự trừng phạt cho họ.

Điều này chỉ tượng trưng cho trạng thái mâu thuẫn của họ. Điều này tượng trưng cho tình trạng của Sự Tách Biệt của chính họ. Giờ đây bị lạc trong thực tại vật chất, họ tưởng tượng Chúa là gì và Chúa sẽ làm gì và Chúa làm gì với kẻ ác và với những người không tin. Và vì thế chính họ là một phần của vấn đề, bạn thấy không. Nhưng Chúa cũng đã đặt Tri Thức bên trong họ, và Tri Thức không bị lừa dối bởi những niềm tin này và những mong đợi này, những đòi hỏi này và những lời khuyên này.

Sự trở về của bạn với Chúa có thể nằm ngoài sự hiểu biết của con người, nhưng Kế Hoạch của Chúa giúp cho điều đó là tất yếu. Và Chúa đã đặt Tri Thức bên trong bạn và mọi người khác để khiến sự trở về là tất yếu. Do đó trọng tâm cuộc đời bạn bây giờ không phải là để tiếp tục củng cố niềm tin vào Thiên Đàng và Địa Ngục. Đó không phải là để phỏng chiếu lên Chúa vai trò của đấng trừng phạt lớn lao,  quan toà mà gửi những kẻ đó vào tù và miễn tội cho những người khác. Đó là điều bạn làm, nhưng đó không phải là điều Chúa làm.

Chúa đã gửi bạn vào trong một hoàn cảnh khó khăn và đã đặt Tri Thức bên trong bạn để giúp bạn phục vụ hoàn cảnh đó và để trao cho bạn con đường trở về. Nó giống như bước vào cái hang sâu nơi ánh sáng ban ngày hoàn toàn bị bỏ lại, và bạn đang ở đâu đó trong mê cung này, và bạn được cử xuống đó để giúp những người khác bị lạc trong mê cung, và bản thân bạn dường như đang bị lạc trong mê cung, ngoại trừ rằng Chúa đã đặt một sợi dây nhỏ kết nối với bạn — một dạng dây vô tận mà cho dù bạn quẹo bao nhiêu, cho dù bạn đi sâu vào trong mê cung đó bao nhiêu, cho dù bạn có quên đi ánh sáng ban ngày nhiều bao nhiêu, à, vẫn có sợi dây cứu sinh cho bạn. Bạn có thể lạc lối, nhưng bạn không lạc đối với Chúa.

Vì vậy trọng tâm bây giờ là để xây dựng mối quan hệ của bạn với Tri Thức. Nó là để thiết lập sự kết nối với Tri Thức, điều thể hiện bản chất thánh linh và vĩnh cửu của bạn. Nếu bạn làm những điều sai trái, à đó là bởi vì bạn đang vi phạm bản chất của mình. Và đó là lý do tại sao bạn cảm thấy tồi tệ, và đó là lý do tại sao bạn cảm thấy không thoải mái. Và khi bạn càng vi phạm bản chất của mình, nó có vẻ như càng lùi lại bên trong bạn, và bạn tách khỏi mối quan hệ với bản chất của mình.

Giống như mối quan hệ của bạn với những người khác, nếu bạn tách khỏi mối quan hệ quá lâu, sẽ có một dạng tránh tiếp cận. Bây giờ bạn sợ kết nối lại. Nó thật khó khăn. Nó thật xấu hổ. Bạn trở nên chống cự lại mối quan hệ, và điều này được củng cố bởi mọi dạng quan niệm về bản thân bạn và những người khác, nhưng nó là một dạng phản kháng nảy sinh từ Sự Tách Biệt.

Điều này thậm chí còn xảy ra với bản chất thật của bạn. Bạn trở nên kháng cự với việc trải nghiệm nó. Bạn nhắm mắt lại trong vài phút và bạn cảm thấy sự kháng cự. Bạn muốn được kéo ra vào trong thế giới. Bạn không muốn đối mặt với những gì bên trong bạn. Có lẽ bạn nghĩ rằng  tất cả đều là địa ngục và khủng khiếp, nhưng thật sự đó là bản chất thật của bạn mà đang cư ngụ ở đó bên dưới bề mặt hỗn loạn của tâm trí bạn. Và bây giờ có sự kháng cự; có sự né tránh. Và Địa Ngụ mà bạn đang sống trong vẫn có sức hấp dẫn của nó, và bạn nhận diện với nó, vì vậy việc quay lưng lại với nó là việc quay lưng lại với những điều hấp dẫn của nó và sự nhận diện. Và có sự kháng cự. Có sự lo lắng. Có sự khó chịu.

Bạn phải kết nối lại với Tri Thức, bạn thấy không. Các kế hoạch và mục tiêu của bạn, cho dù chúng trao cho bạn những thú vui tạm thời hay sự giàu có tạm thời hay cảm giác thành tựu tạm thời, chúng không đáp ứng nhu cầu sâu xa hơn của linh hồn bạn. Chúng không nói với mục đích lớn lao mà đã đem bạn đến đây. Chúng không giải quyết được xung đột cơ bản của bạn về việc bạn là ai và bạn là gì.

Thông qua tất cả các tôn giáo thế giới, Chúa đã thiết lập các con đường để trở về với Tri Thức, nhưng những con đường này đã trở nên bị che khuất bởi những gì tôn giáo đã trở thành và cách tôn giáo bị sử dụng. Chỉ trong Thông Điệp Mới, con đường được tái lập mà không có gánh nặng của lịch sử, không có ảnh hưởng của văn hóa, không có sự xâm nhập của tâm lý con người. Con đường thì rõ ràng. Có đường dẫn ra khỏi mê cung.

Bạn yêu mê cung này và bạn ghét mê cung này, cùng một lúc. Nó khiến bạn tò mò, nhưng nó bẫy bạn và giam cầm bạn. Nhưng bạn không thể thoát khỏi nó ngay lập tức vì bạn đang ở đây để trao một số thứ cho thế giới, để kết nối với những người nào đó cho một mục đích nào đó mà chỉ có Tri Thức mới biết. Để hoàn thành sứ mệnh của bạn ở đây, những món quà này phải được trao ban với hết khả năng của bạn. Chúng sẽ tùy thuộc vào hoàn cảnh về cách thức, khi nào và ở đâu chúng có thể được trao ban, nhưng chúng phải được trao ban, bạn thấy không.

Nếu không, bạn sẽ trở về Gia Đình Thánh Linh của mình với những món quà của bạn chưa được mở, sự đóng góp của bạn chưa được trao, và khi đó bạn sẽ chỉ muốn quay lại bởi vì đó là mong muốn của bạn và định mệnh của bạn, bạn thấy không. Bạn muốn quay lại, và bạn sẽ nói , “Được rồi. Lần này tôi sẽ không quên bạn. Tôi sẽ không quên Tri Thức. Tôi sẽ không quên tất cả các bạn, những người đang gửi tôi vào trong thế giới. Tôi sẽ không quên Chúa.” Nhưng rồi bạn bước vào thế giới và bạn quên.

Do đó câu hỏi trở thành, “Bạn sẽ nhớ không?” Và cách duy nhất bạn có thể nhớ là bằng việc kết nối lại tâm trí suy nghĩ của bạn với Tâm Trí sâu hơn bên trong bạn. Việc tin vào các vị thánh và các vị thần, tin vào những nhà cứu chuộc, tin vào những gì tôn giáo con người thiết lập, chỉ điều đó sẽ không có hiệu quả. Những điều này đều có thể có ích, nhưng chỉ khi bạn được kết nối với Tri Thức.

Vì vậy có sự rõ ràng lớn lao ở đây. Trọng tâm là rõ ràng. Nhưng con đường vẫn còn bí ẩn, bởi vì bạn không biết Tri Thức là gì, hoặc Tri Thức sẽ hướng dẫn bạn làm gì, hoặc cách nó sẽ thể hiện bản thân, hoặc liệu nó sẽ đưa bạn vượt quá các giới hạn hiện tại của văn hóa và tôn giáo của bạn. Bạn không thể kiểm soát nó. Bạn không thể sử dụng nó. Bạn không thể thao túng nó. Bạn chỉ có thể kết nối lại với nó và đi theo nó.

Và, tất nhiên, có quá nhiều nỗi sợ hãi về điều gì con người có thể làm nếu họ bị hướng dẫn bởi điều gì đó bên trong bản thân họ, đến nỗi mà điều này có vẻ là không thể hoặc điên rồ đối với những người đã mất liên lạc với Tri Thức bên trong bản thân. Họ sẽ sợ nó. Họ sẽ nghĩ rằng nó sẽ dẫn đến sự hỗn loạn. Họ nghĩ rằng nó sẽ dẫn đến những hình thức tồi tệ nhất của sự nuông chiều của con người, lỗi lầm của con người, sự điên rồ của con người và sự hủy diệt của con người. Và họ nghĩ về những điều này bởi vì họ đã quên. Họ không biết rằng Tri Thức nằm bên trong họ và rằng Chúa có một Kế Hoạch Vĩ Đại hơn những kế hoạch mà họ có cho riêng mình.

Vì vậy điều này đòi hỏi niềm tin, đặc biệt vào lúc đầu, và vào những thời điểm quá thiếu tự tin, và vào những thời điểm quyết định quan trọng khi bạn phải chọn lối đi mà bạn đã không tạo ra cho bản thân, nó đòi hỏi niềm tin lớn lao, đúng rồi. Nhưng với mỗi bước bạn đi đến Tri Thức, nó trở nên mạnh mẽ hơn trong trải nghiệm của bạn. Lương tâm của bạn trở nên mạnh mẽ hơn. Ý thức của bạn về điều gì thật sự đúng trở nên mạnh mẽ hơn.

Lương tâm này không được thiết lập bởi tôn giáo và văn hóa. Nó được thiết lập bởi Chúa. Khi bạn vi phạm bản chất của mình, bạn cảm thấy mình đã làm điều gì đó sai trái, và bạn không thể thoát khỏi điều này. Khi bạn làm điều gì đó xác nhận bản chất thật của mình, bạn cảm thấy tốt. Bạn cảm thấy sự cảm hứng. Nó trao cho bạn cảm giác đổi mới. Nó giống như cảm thấy nóng lạnh với bản thân bạn. Bạn làm điều gì đó sai, bạn cảm thấy lạnh. Bạn làm điều gì đó tốt, bạn cảm thấy ấm áp. Nếu bạn muốn đi tới sự ấm áp, bạn tiếp tục làm những việc trao cho bạn cảm giác ấm áp, ngay cả khi chúng rất vụn vặt và không đáng kể. Nếu bạn làm điều gì vi phạm bản chất của mình, bạn cảm thấy ngày càng xa cách và tách rời khỏi bản thân.

Vì vậy ở đây đó không phải là Chúa mà bạn đang cố làm vui lòng. Đó đúng hơn là việc sống đúng với bản chất thật của bạn, sống thật với bản thân bạn, trung thực — trung thực ở mức độ sâu hơn nhiều. Trung thực, không chỉ trong việc nói những gì bạn cảm thấy, nhưng trung thực ở mức độ cảm thấy những gì bạn thật sự biết và để điều đó trở thành cơ sở cho việc truyền tải và ra quyết định và nhận diện của bạn trong thế giới. Tình huống của bạn có thể có vẻ bất khả thi, không thể hiểu được, nhưng Chúa có cách để đưa bạn ra khỏi mê cung, để giúp bạn thoát ra thế giới ngầm này của trải nghiệm tách biệt, cá nhân của riêng bạn.

Để đi theo Tri Thức, bạn không nhất thiết phải theo đạo. Không quan trọng bạn sống ở đâu, sống trong quốc gia nào, cơ thể bạn trông ra sao. Không quan trọng địa vị xã hội của bạn, hoàn cảnh chính trị của bạn. Con đường thì giống nhau. Mặc dù bạn sẽ đi theo một con đường độc nhất cho bạn và cho nhu cầu của bạn và cho mục đích lớn lao của bạn, con đường thì giống nhau.

Các niềm tin khác nhau, cách thông dịch khác nhau, cách giải thích khác nhau, hiểu biết thần học khác nhau, nhưng con đường thì giống nhau. Nếu Giê-su là người hướng dẫn bạn, đó vẫn là con đường thông qua Tri Thức. Nếu Muhammad là người hướng dẫn bạn, con đường vẫn là thông qua Tri Thức. Nếu Đức Phật là người dẫn đường cho bạn, con đường vẫn là thông qua Tri Thức. Người hướng dẫn không thay đổi lộ trình mà bạn phải theo.

Mọi người sẽ không đồng ý, mọi người sẽ tranh luận, mọi người sẽ không đồng ý, mọi người sẽ lên án, mọi người sẽ khó chịu, mọi người sẽ giận dữ và tức giận, nhưng điều này thể hiện tình trạng của họ. Điều này nói lên trạng thái tinh thần và nhận thức của họ. Tri Thức sống bên trong bạn. Cách bạn nhìn nhận nó được quyết định bởi tình trạng, trạng thái tâm trí và nhận thức của bạn. Nhưng bạn không thể thay đổi Tri Thức. Và điều này cuối cùng đại diện cho sự cứu rỗi của bạn.

Mức độ mà bạn bị tách rời khỏi Tri Thức là mức độ mà bạn đang sống trong một dạng Địa Ngục. Bạn có thể trở nên bị tách rời hơn và sống trong một dạng Địa Ngục sâu hơn. Sự đau khổ của bạn có thể gia tăng. Sự cô lập của bạn có thể trở nên sâu hơn. Cảm giác xấu hổ và tội lỗi của bạn có thể trở nên áp đảo hơn. Nhưng đó là cùng một vấn đề. Bạn có thể đi đến phần sâu nhất của mê cung và phủ nhận mọi khả năng cứu chuộc cho bản thân, nhưng Tri Thức vẫn ở bên trong bạn. Ngọn Lửa của Tri Thức, mặc dù nó có thể chỉ là ánh sáng nhỏ, vẫn là một hòn than hồng đang cháy bên trong bạn.

Sau một thời gian, việc ẩn nấp và trừng phạt bản thân sẽ mất đi sức hút của chúng, và Tri Thức bắt đầu kéo bạn trở lại với chính mình, với Bản Chất thật của bạn, với thực tại của bạn, với thực tại mà đã gửi bạn vào trong thế giới. Ngay cả khi bạn đã phạm những tội ác tồi tệ nhất có thể tưởng tượng được, Tri Thức ở bên trong bạn. Nó sẽ giúp bạn sửa lỗi. Nó sẽ giúp bạn làm được những việc lớn. Nó sẽ giao cho bạn những nhiệm vụ lớn để bạn có thể trải nghiệm sự cứu rỗi của chính mình, nhưng nó vẫn ở bên trong bạn, là sức kéo của Chúa, Sự Hiện Diện của Chúa và Quyền Năng của Chúa trong cuộc đời bạn.

Nếu bạn thật sự muốn làm Chúa hài lòng, thì chỉ ca ngợi và thờ phượng không phải là cách thức. Bạn phải thật sự làm những gì Chúa đã gửi bạn đến đây để làm. Bạn phải thật sự tôn vinh những gì Chúa đã đặt bên trong bạn để tôn vinh, và bạn cũng phải tôn vinh điều này bên trong những người. Và bạn phải đi theo điều này với hết khả năng của mình và cho phép nó thể hiện bản thân trong một thế giới của các hoàn cảnh thay đổi và những tình huống khó khăn. Điều này tôn vinh mối quan hệ của bạn với Chúa. Điều này cho phép bạn cộng hưởng với những gì Chúa đã đặt bên trong bạn.

Chúa không cần lời ngợi khen, nhưng Chúa cần công việc được hoàn thành, những món quà được ban cho, bạn trải nghiệm được sự cứu chuộc. Chúa cần bạn không đánh mất bản thân trong một thế giới kinh hoàng, khoái lạc và mất phương hướng. Trong Thông Điệp Mới, điều này trở nên thật rõ ràng. Nhưng bạn phải hạ xuống sự phòng thủ của bạn để trải nghiệm điều này và để nhận lãnh món quà vĩ đại và để thấy rằng đây là cốt lõi của mọi tôn giáo của thế giới — các tôn giáo mà nhân loại đã tái tạo để phù hợp với tình trạng bị thoả hiệp của chính nó, dù vậy vẫn tồn tại trong hình dạng thuần túy.

Hãy nghĩ về Thiên Đàng như là nơi bạn đã đến và nghĩ về Địa Ngục như là nơi bạn đã được gửi đến để phục vụ — để giúp giành lại loài tách biệt, để hỗ trợ sự liên kết lại của họ với Tri Thức bên trong bản thân họ và để tạo ra một thế giới nơi mà Tri Thức là hiển nhiên hơn ngày hôm nay, nơi mà cảm hứng là hiển nhiên hơn ngày hôm nay, nơi mà sự hòa hợp và hợp tác là hiển nhiên hơn ngày hôm nay. Nó giống như bạn đã đến từ Thiên Đàng và mang theo một viên gạch, và viên gạch là một phần của nền tảng cho một thực tế vĩ đại và hoàn thiện hơn và chân thật hơn ở đây.

Mọi người đang ở đây để hoàn thành định mệnh của mình trên thế giới. Khi họ ngày càng có thể biết điều đó và trải nghiệm điều đó, thì thế giới trở nên ít sợ hãi hơn, ít xung đột hơn, ít chia rẽ hơn và thuận lợi hơn cho bản chất thật sự của tất cả những người đang cư ngụ ở đây.