
Marshall Vian Summers
vào January 21, 2008
Nghe mặc khải nói phiên bản gốc:
Tải xuống (Nhấp chuột phải để tải xuống)
Nỗi sợ chết là nỗi sợ rất phổ biến. Nó gây ra sự căng thẳng về tương lai, về viễn cảnh mất mát trong tương lai. Nó gây ra sự nhấn mạnh quá mức vào sự an toàn và an ninh cá nhân. Nó uốn nắn nhận thức của mọi người, cách họ nhìn nhận cuộc đời họ và tương lai họ và toàn bộ thế giới. Đó là cái giá lớn của nhận thức. Và cùng với nỗi sợ chết là sự mất mát bình yên và bình an.
Đây là cái giá lớn của việc ý thức về tương lai bản thân và nhận thức về quá trình sống chết. Các loài động vật chắc chắn có bản năng cảnh giác, và chúng sẽ hành động né tránh khi đối mặt với mối đe dọa trực tiếp. Nhưng chúng không quan tâm đến sự diệt vong trong tương lai của chúng hoặc vô số khả năng có thể xảy ra với chúng.
Đây là gánh nặng của nhận thức về sự sống và cái chết. Đây là cái giá phải trả để có được nhận thức to lớn trong một thế giới của sự thay đổi. Đây là khó khăn mà một sinh loài vĩnh cửu phải đối mặt khi sống trong một thực tại tạm thời.
Phần lớn những gì tôn giáo nhấn mạnh đều liên quan đến thực tế của cái chết, ý nghĩa của kiếp sau và cách bạn có thể giải quyết xung đột cơ bản này, nghịch lý cơ bản giữa thực tế của đời sống tâm linh nội tâm và cái chết của bạn trên thế giới.
Đây đã là trọng tâm của tôn giáo và triết học, khoa học xã hội, tư duy và mối bận tâm của con người. Nó đã là nguồn gốc của đau khổ khổng lồ. Nó là điều khiến con người không sống trong khoảnh khắc hiện tại, không hiện diện đối với khoảnh khắc hiện tại, không tìm thấy tiếng nói sâu thẳm mà Chúa đã đặt bên trong họ để hướng dẫn họ, bảo vệ họ và dẫn họ đến những thành tựu lớn lao của họ trong cuộc sống.
Phần của bạn mà đã được sinh ra trên thế giới và bị uốn nắn bởi thế giới và được giáo dục bởi thế giới thì liên tục sợ chết, và không chỉ việc mất đi phương tiện vật lý của bạn, cơ thể vật lý của bạn, mà còn là việc mất đi mọi thứ bạn coi trọng—mất đi của cải của bạn, mất đi các đặc quyền của bạn, mất đi quyền lực của bạn, mất đi quyền tự quyết của bạn, mất đi các mối quan hệ của bạn, mất đi nhà cửa của bạn, mất đi tài sản của bạn. Điều này chi phối đến mức nó định hình và quyết định cách mọi người sẽ sống, cách họ sẽ đáp lại thế giới và những gì họ sẽ làm và không làm để chuẩn bị cho tương lai.
Trọng tâm về cái chết thì hiện diện khắp xung quanh bạn—trên phương tiện truyền thông của bạn, trong việc đưa tin về các sự kiện khủng khiếp khắp thế giới, trong mối bận tâm của người giàu có về sức khỏe của họ và sự sống thể xác của họ, và với những nguy hiểm lớn mà số người nghèo ngày càng tăng trên thế giới phải đối mặt liên quan đến tình trạng thiếu an ninh cơ bản và thiếu nguồn cung cấp các nguồn lực thiết yếu của chính họ.
Đúng rằng mọi người tập trung vào cái chết hơn là vào cuộc sống. Họ chết nhiều hơn là họ sống. Đó là lý do tại sao tâm trí thế gian của họ liên tục bị thúc đẩy bởi việc phải có ngày càng nhiều hơn—thậm chí vượt quá bất kỳ việc thu thập hay cung cấp hợp lý nào—ngày càng nhiều hơn nữa, cố gắng dập tắt nỗi căng thẳng, sự bất an vốn rất cơ bản đối với việc sống trong một thực tế tạm thời. Mọi người rất sợ chết vì bất kể niềm tin tôn giáo và sự trấn an của họ, họ nghĩ rằng họ đang mất tất cả. Họ nghĩ rằng họ đang đánh cược tất cả mọi thứ như thể không có gì ở phía bên kia hoặc nó sẽ rất đầy thất vọng, rất nhỏ bé so với những gì họ đang có hiện tại.
Thực tế về cái chết là như vậy đối với mọi người, ngay cả ở mức độ vô thức, đến nỗi họ thật sự gặp khó khăn khi trải nghiệm cuộc sống. Họ đang chết hàng ngàn và hàng vạn lần qua những mối bận tâm và căng thẳng của họ, qua sự lo lắng của họ, qua nỗi kinh hoàng của họ, qua sự phủ nhận của họ, qua sự né tránh của họ, qua việc tiêu thụ không thể điều khiển của họ. Họ đang chết đi chết lại, như thể cuộc sống không gì khác hơn là cố gắng làm dịu đi cái chết không thể tránh khỏi.
Nhưng bạn thấy đấy, bạn được gửi vào thế giới này cho một mục đích lớn lao, và mục đích lớn lao này là thứ soi sáng cuộc đời bạn, thứ mang lại cho nó giá trị và ý nghĩa, mục đích và phương hướng. Những người đã gửi bạn đến đây biết rằng đây giống như một chuyến công tác; nó chỉ là tạm thời. Và quan trọng rằng cuộc sống trong thế giới vật chất chỉ là tạm thời vì nó là khó khăn về cơ bản.
Ngay cả khi bạn có được nhiều của cải đến mức bạn không bao giờ thấy được bằng chứng về đau khổ và cái chết của con người, mà sẽ là một sự tồn tại khá vô lý, ngay cả khi bạn uốn nắn tâm trí mình suy nghĩ theo cách để nỗi căng thẳng về cái chết và mất mát có tác động rất nhỏ đến bạn, thì bạn vẫn đang sống trong một môi trường rất thỏa hiệp—một môi trường liên tục thay đổi, liên tục thích nghi, liên tục giải quyết vấn đề, liên tục đàm phán lại những gì bạn phải làm, nơi bạn phải đi, cách ở bên mọi người, cách ở với các tình huống, cách ở với chính mình.
Đối với linh hồn, nó giống như một chuyến công tác. Nó giống như một sứ mệnh. Nó giống như đi từ một nơi tuyệt vời đến một nơi khó khăn để đóng góp. Việc ở trong thế giới là như thế đối với linh hồn bạn. Bởi vì bạn sống trong tâm trí mình, mà đã được sinh ra trong thế giới và được uốn nắn bởi thế giới và đồng nhất với thế giới, bóng ma của sự thay đổi, bóng ma của sự mất mát, tất cả những thực tế của cuộc sống có thể trở nên bị khuếch đại ở đây, giờ đây hoàn toàn thống trị bạn. Và nỗi buồn, mất mát và đau buồn là điều không thể tránh khỏi ở đây.
Nếu bạn thật sự cố gắng không sợ hãi, thì làm sao bạn có thể yêu bất cứ thứ gì—bất kỳ người nào, bất kỳ nơi nào, thiên nhiên nào, bất kỳ vật sở hữu nào, bất kỳ trải nghiệm nào? Chúng đều chỉ là tạm thời, bạn thấy đấy. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ không còn chúng nữa, ít nhất là không phải ở đây. Và về các mối quan hệ của bạn, chắc chắn bạn sẽ gặp lại chúng nhưng trong những hoàn cảnh rất khác, và bạn không biết chúng là gì.
Thứ đưa bạn trở lại cuộc sống chính là Tri Thức bên trong bạn, Tâm Trí vĩ đại mà Đấng Tạo Hoá đã ban cho bạn và mục đích mà bạn đã đến đây để làm, được lưu trữ an toàn trong Tri Thức bên trong bạn, và sẽ dần dần trỗi lên khi bạn bắt đầu đi đúng hướng trong cuộc đời mình.
Không phải rằng nhận thức về cái chết hay sự căng thẳng về cái chết biến mất hoàn toàn ở đây. Mà là chúng bị che khuất bởi thứ gì đó quan trọng hơn nhiều, có ý nghĩa hơn nhiều. Bởi vì nếu không có mục đích lớn lao này, nếu không có Trí Tuệ lớn lao này bên trong bạn, thì cuộc sống sẽ trở thành một cuộc vật lộn để sinh tồn, một nỗ lực tuyệt vọng để đảm bảo và duy trì những thú vui tạm thời, cuộc tìm kiếm quyền lực, cuộc vật lộn, cuộc cạnh tranh.
Dù bạn nhìn nhận theo cách nào, thì nó cũng vô vọng. Nó về cơ bản là khốn khổ. Nó về cơ bản là bất an. Nó về cơ bản thì đầy căng thẳng. Bạn có thể giả vờ và cố gắng kiểm soát tất cả những điều này, tin tưởng và đắm chìm vào những gì bạn muốn và những gì bạn có và viễn cảnh có nhiều hơn nữa và vân vân. Nhưng bên trong chính bạn, bạn đang sợ hãi chạy trốn. Bạn đang chạy vô hướng, cố gắng đi trước một bước so với sự thật và thực tế bên trong chính bạn.
Đó là lý do tại sao mọi người không thể tâm lặng. Đó là lý do tại sao mọi người cần sự kích thích liên tục. Đó là lý do tại sao mọi người cần phải bận rộn mọi khoảnh khắc thức giấc để họ không phải cảm thấy tình trạng của mình. Bây giờ không thể ở bên chính mình, bây giờ không thể thật sự ở bên bất cứ điều gì, họ phải chạy từ thứ này sang thứ khác. Họ phải liên tục tham gia vào cuộc trò chuyện và phải được kích thích liên tục.
Đây thật sự là dấu hiệu của sự tuyệt vọng, bất kể người đó giàu hay nghèo. Họ đang tuyệt vọng chạy trốn khỏi chính mình. Và vì thế, họ đang chạy trốn khỏi thứ có thể cứu họ, phục vụ họ, củng cố họ và trao cho họ liều thuốc giải độc to lớn cho nỗi sợ hãi.
Tri Thức bên trong bạn, Tâm Trí sâu thẳm bên trong bạn mà đại diện cho thực tại chân thật và vĩnh cửu của bạn, nó không sợ hãi. Tuy nhiên, nó có một mối quan tâm và đó là rằng bạn sẽ không đi theo nó, rằng bạn sẽ không chú ý đến nó, rằng bạn sẽ không thực hiện các bước để trở nên nhận thức về nó, giành lại mối quan hệ của bạn với nó. Mối quan tâm duy nhất của nó là rằng nó không thể tiếp cận bạn.
Mối quan tâm này khác với nỗi sợ hãi. Đó thật sự là về việc lãng phí một cơ hội khổng lồ trong cuộc sống. Nếu bạn không tìm thấy và đi theo Tri Thức bên trong chính mình trong cuộc đời này, thì bạn sẽ trở về nhà với Gia Đình Tâm Linh của mình với những món quà của mình chưa được trao tặng, với những món quà của mình chưa mở, và bạn trở về nhóm học tập của mình, những người đã được chỉ định cho bạn, và bạn nhận ra rằng, “Ôi, Chúa ơi. Tôi đã không làm điều đó. Tôi đã không cho đi những gì tôi muốn cho đi. Tôi đã không làm những gì tôi muốn làm. Tôi đã quên mất. Tôi muốn quay lại. Khi nào tôi có thể quay lại?”
À, khi đó bạn phải chờ đúng thời điểm, đúng cơ hội, đúng sự tham gia. Và bạn thậm chí có thể không được chỉ định đến thế giới này. Bạn có thể phải đến một thế giới khác. Bạn có thể phải chờ rất lâu.
Bạn rất nôn nóng muốn cho đi những gì bạn muốn cho đi, thiết lập thực tại của bạn, thực tại vĩnh cửu của bạn, trong nhận thức của bạn trong khi bạn đang sống trong một thực tại tạm thời. Điều này quan trọng đến vậy. Bạn nhận ra điều đó. Bạn thấy điều đó. Nó rõ như ban ngày. Bạn biết điều đó là đúng. Giờ đây, thoát khỏi mọi căng thẳng và bận tâm về mất mát, sinh tồn, của cải, khoái lạc, giàu có, v.v., mục đích thật sự của bạn tỏa sáng như mặt trời.
Nhưng ở đây trong thế giới này vào thời điểm này, mặt trời bị che khuất bởi nhiều đám mây. Những đám mây này tạo ra sự bối rối lớn, căng thẳng lớn, đau khổ lớn và sử dụng sai thời gian và năng lượng của bạn, hiểu lầm mục đích của các mối quan hệ của bạn, lãng phí nguồn lực của bạn.
Chúa đã ban cho bạn thuốc giải cho nỗi sợ hãi. Đó là thuốc giải cho mọi thứ khiến bạn bận tâm và khiến bạn sợ hãi, khiến bạn tuyệt vọng, khiến bạn chạy trốn, khiến bạn cố gắng trốn thoát, khiến bạn nghiện ngập và trở thành nô lệ cho những thế lực khác. Nhưng để tìm thấy nó, bạn phải quay trở lại với chính mình. Bạn phải ngừng những nỗ lực tuyệt vọng của mình. Bạn phải làm chậm bản thân lại. Bạn phải tạo ra một khe hở trong cuộc sống của mình và phải tiếp tục làm điều này để thiết lập lại theo thời gian mối quan hệ cơ bản của bạn với Tri Thức, mà là mối quan hệ cơ bản của bạn với chính mình và thông qua đó, mối quan hệ của bạn với Chúa.
Bạn không thể đến với Chúa như một người tuyệt vọng, điên cuồng, đầy sợ hãi và căng thẳng hoặc giận dữ, phẫn nộ và định kiến. Bạn sẽ đến gặp một vị thần nào khác với những thái độ này, với những tình trạng này. Bạn không thể đến với Chúa như thế này vì bạn sẽ không thể trải nghiệm Sự Hiện Diện của Chúa trong cuộc đời mình, điều sẽ trao cho bạn tất cả sự đảm bảo mà bạn cần và lời nhắc nhở rằng bạn chỉ đang ở đây tạm thời và rằng cuộc đời bạn trên thế giới, bất kể hoàn cảnh của bạn như thế nào, thật sự là một sự hy sinh khổng lồ để ở đây. Nó không thể so sánh với Quê Hương Cổ Đại của bạn.
Nhưng khi bạn trải nghiệm Sự Hiện Diện của Chúa, khi bạn trải nghiệm thực tại của Tri Thức bên trong chính mình, thì bạn có những lời nhắc nhở này. Bạn có những trải nghiệm này. Bạn có cảm nhận này rằng “Ồ, cuộc sống của tôi thật sự là về điều gì đó khác, và tôi phải tìm ra điều đó là gì, và tôi phải đi theo thứ được trao cho tôi để đi theo để dần tìm ra điều đó là gì.” Vì một định nghĩa đơn giản sẽ không trả lời được nó. Một lời giải thích sẽ không trả lời được nó. Một bảng tên sẽ không trả lời được nó. Tuyên bố bản thân là thế này hay thế kia sẽ không trả lời được nó. Đây là việc trở lại với sự sống. Đây là việc trở lại với thứ thật sự là sự sống bên trong bạn và thật sự là sự sống bên trong thế giới.
Mọi thứ trên thế giới thì đang ở đây đóng vai trò của mình, nhưng con người gặp khó khăn thật sự trong việc đóng vai trò của mình. Nhận thức được cái chết của mình, nhận thức được sự tồn tại tạm thời của mình và tất cả các bệnh tâm thần và thể chất phát sinh từ điều này; tất cả sự cưỡng bức, tất cả sự giận dữ, tất cả sự phẫn nộ đã tạo ra một thế giới nơi nhân loại không đang đóng vai trò của mình, nơi các cá nhân không đang đóng vai trò của mình, nơi bạn vẫn chưa đóng vai trò của mình. Đó giống như sự chuyển đổi từ việc sống trong trạng thái bóng tối và né tránh bản thân sang sống trong trạng thái của mục đích và kết nối với bản thân. Nó tạo ra một cuộc cách mạng toàn diện, như thể bạn đã quay ngoắt 360 độ. Bạn đã hoàn toàn chuyển đổi.
Trong quá trình chuyển đổi này, mọi thứ bắt đầu thay đổi đối với bạn—các giá trị của bạn, ưu tiên của bạn, những gì bạn tìm kiếm trong các mối quan hệ của mình, những phẩm chất bạn muốn trải nghiệm trong chính mình. Và khi bạn [thực hiện] sự chuyển đổi này, khi bạn trải qua quá trình chuyển đổi này, bạn thấy đấy, bạn bắt đầu lấy lại cảm nhận về quyền lực, mục đích và năng lực.
Nỗi sợ hãi về điều này và tất cả những gì liên quan đến nó vẫn còn đó, nhưng nó đang trở nên yếu đi, bây giờ không còn quá chiếm ưu thế. Bạn trở nên ít bận tâm hơn đến những gì đang xảy ra trên thế giới, mà cuối cùng chỉ là mối bận tâm về sự sống còn của bản thân và sự mất mát các đặc quyền và quyền lợi của bản thân và sự mất mát những thứ bạn yêu và coi trọng. Có một sự chuyển đổi từ sự căng thẳng bao trùm này sang cảm nhận về mục đích: “Bất kể điều gì xảy ra, tôi đang ở đây để làm một số việc nhất định, và tôi phải tìm cách để làm những việc đó. Tôi phải đi theo tiếng nói bảo tôi phải đi đâu, phải làm gì và không được làm gì. Và tôi phải quan sát các dấu hiệu, và tôi phải cảm nhận những động lực bên trong mình và học cách phân biệt chúng với những sự ép buộc hoặc ý tưởng của chính mình.”
Mọi người có một quan niệm rất sai lầm về sự cứu chuộc là gì. Họ nghĩ rằng sự cứu chuộc là việc cư xử tốt và sau đó sẽ có phần thưởng trên Thiên Đàng. Điều này thật nực cười. Bạn chưa sẵn sàng cho Thiên Đàng. Ngay cả khi hành vi của bạn rất đáng khen ngợi, bạn vẫn đầy giận dữ, căng thẳng, lên án, phán xét và xung đột. Bạn thậm chí vẫn không thể ở bên chính mình, vậy thì làm sao bạn có thể ở bên Chúa? Bạn không thể tâm lặng trong khoảnh khắc hiện tại. Làm sao bạn có thể bước vào cõi tĩnh lặng vĩnh hằng? Bạn không thể thật sự trao bản thân cho người khác một cách hiệu quả. Làm sao bạn có thể trao bản thân cho toàn bộ Tạo Hóa?
Mọi người nghĩ rằng Thiên Đàng giống như phần thưởng cho việc trở thành một cậu bé hay cô bé ngoan ngoãn hoặc tuân theo các sắc lệnh tôn giáo hoặc tin vào những gì bạn được bảo phải tin. Bạn không thể trở về Quê Hương Cổ Đại của mình nếu đó là trọng tâm của bạn. Bạn sẽ làm gì, chờ đợi ở cổng mãi mãi sao?
Bạn phải vào thế giới để hoàn thành một mục đích. Chính mục đích đó cứu chuộc bạn. Chính phục vụ đó khôi phục lại cho bạn ký ức và cảm nhận về Quê Hương Cổ Đại của bạn. Chính mục đích và nhận thức này sẽ xua tan và làm suy yếu gánh nặng của thế giới lên bạn.
Do đó, nếu bạn thành công, cái chết sẽ được nhìn nhận theo một cách rất khác. Nó vẫn là một sự kiện gây lo lắng, chắc chắn rồi. “Ôi Chúa ơi, điều gì sẽ xảy ra? Ôi Chúa ơi, tôi sẽ không còn ở đây nữa. Ôi Chúa ơi, thứ gì sẽ còn lại? Điều gì sẽ xảy ra? Điều gì sẽ đến tiếp theo?” Nhưng trong trái tim bạn có một cảm giác hoàn thành và nhẹ nhõm. “Không sao đâu. Tôi đã sẵn sàng để bước tiếp. Tôi đã làm những gì tôi đến đây để làm hết khả năng của mình. Tôi không chắc mình đã làm gì, nhưng tôi đã làm điều gì đó và nó cảm thấy đúng và tôi nghĩ mình đã sẵn sàng để tiến bước với thứ kế tiếp.”
Đó là một quá trình tiến triển tự nhiên, bạn thấy đấy. Nhưng nếu công việc của bạn [chưa được thực hiện] ở đây, điều đó sẽ tạo ra một kiểu căng thẳng khác và thể hiện một nhu cầu sâu hơn bên trong bạn. Nó tạo ra sự khác biệt, bạn thấy đấy, cho dù bạn có đạt được mục tiêu của mình ở đây hay không. Nó tạo ra sự khác biệt cơ bản trong chất lượng và ý nghĩa cuộc đời bạn và cách bạn sẽ nhìn nhận cái chết vào cuối đời. Cái chết khi đó có sẽ là một sự chuyển đổi tự nhiên và được dự đoán trước hay không? Hay nó sẽ mang theo mình một cảm giác thất bại và chán nản lớn?
Sự trở về với cuộc sống là sự trở về với Tri Thức và sự trở về với mục đích đã đưa bạn đến với thế giới này. Điều này xảy ra dần dần qua nhiều giai đoạn vì để trải qua một sự chuyển đổi lớn như vậy từ việc là người là sản phẩm của thế giới thành một người được gửi vào thế giới bởi Chúa, đó không phải là sự thay đổi thẩm mỹ về bản thân. Bạn không đơn giản sắp xếp lại tủ quần áo của mình.
Bạn phải trải qua một sự chuyển đổi lớn trong chính mình. Bạn phải mang quyền lực của Tri Thức vào các mối quan hệ của mình, trong các quyết định của mình, trong công việc của mình, liên quan đến sức khỏe của mình, nơi bạn đang ở, những gì bạn đang làm, người bạn đang ở cùng, tất cả mọi thứ. Việc áp dụng đi khắp mọi nơi. Bạn không thể đơn giản là một người ngu ngốc và có một vài suy nghĩ tinh tế hoặc ý tưởng lớn lao.
Vì Tri Thức mang cùng nó trách nhiệm và cảm nhận về cam kết. Ở đây, nỗi căng thẳng thật sự là liệu bạn có thể hoàn thành những gì bạn đã đến để hoàn thành hay không, vì nếu không, bạn sẽ thất vọng. Bạn sẽ về Nhà với Gia Đình Tâm Linh của mình, và bạn sẽ thất vọng. Bạn sẽ cảm thấy rằng hành trình của mình trên thế giới này đã không thành công, rằng bạn đã bị quyến rũ, choáng ngợp, thuyết phục và lạc lối. Vào thời điểm đó, bạn sẽ thấy rõ điều gì đã xảy ra với mình và cuộc đời bạn đã là một cơ hội lớn bị lãng phí.
Bây giờ rất quan trọng để nhận ra rằng trí tuệ của bạn không thể sản xuất ra mục đích của bạn. Nó thậm chí không thể hiểu được mục đích của bạn một cách toàn diện. Nó chỉ có thể nhìn thấy bằng chứng về mục đích. Nó chỉ có thể nhìn thấy các dấu hiệu. Bạn không thể ngồi xuống và hiểu được điều này. Nếu bạn cố gắng tạo ra một lời giải thích hoặc một triết lý, thì bạn vẫn đang ở trên bề mặt. Bạn chưa đi đủ sâu. Bạn đang cố gắng tạo ra thực tế của mình thay vì tìm ra thực tế đã tạo ra bạn, đang hướng dẫn bạn, và đang đưa bạn đến nơi nào đó, vì nó có một kế hoạch dành cho bạn.
Một số người nghĩ rằng điều này dẫn đến một kiểu thụ động, khi họ chỉ ngồi rồi và Chúa bảo họ phải làm gì. Nhưng điều này hoàn toàn không đúng. Bạn phải là thuyền trưởng của con tàu của mình. Chúa sẽ bảo bạn đi đâu và hàng hoá của bạn là gì, nhưng bạn phải quản lý tâm trí của mình. Bạn phải quản lý hành vi của mình. Bạn phải quản lý công việc của mình. Bạn phải đưa ra những quyết định quan trọng. Bạn phải trỗi dậy để đáp lại hoàn cảnh của cuộc đời mình. Bạn phải lấy lại sức mạnh của mình, sự bình tĩnh của mình và sự tập trung của mình.
Mọi người nghĩ rằng bạn chỉ giống như một đứa bé, và Chúa đơn giản di chuyển cuộc đời bạn. Đó chỉ là mong muốn để trở nên vô trách nhiệm. “Tôi sẽ trao tất cả cho Chúa để làm. Tôi sẽ chỉ ngồi chơi đâu đó.” Không có phúc lợi nào ở đây. Không có phúc lợi tâm linh nào. Bạn không đơn giản đi nhận tiền lương hàng tuần từ Thiên Đàng. Bạn được gửi đến đây để đạt được những điều nhất định với những người nhất định. Bạn không thể đùa giỡn. Bạn không thể bỏ cuộc và ngồi xuống đâu đó trong suốt quãng đời còn lại của mình. Bạn không thể ngu ngốc.
Bạn phải nghiêm túc về những gì mình đang làm, năng lượng của bạn đang đi đâu, bạn đang mất năng lượng ở đâu, những mối quan hệ đang lấy đi năng lượng của bạn ngay lúc này, những hành trình bạn đang đi mà không dẫn đến đâu, việc sử dụng sai thời gian của bạn, sử dụng sai nguồn lực của bạn, sử dụng sai và áp dụng sai tình yêu và sự quan tâm của bạn.
Mọi người thích đủ thứ chẳng liên quan gì đến việc họ là ai và tại sao họ đang ở đây. Điều này không chuẩn bị họ cho Những Đợt Sóng Vĩ Đại của đổi thay đang đến trong tương lai. Mọi người thích những thứ vặt vãnh. Họ thích những thứ chẳng quan trọng gì, rồi sau đó họ cảm thấy chẳng quan trọng gì. Họ cống hiến hết mình cho những thứ không có ý nghĩa cố hữu; do đó, họ cảm thấy họ chẳng có ý nghĩa cố hữu nào.
Theo thời gian, trải nghiệm về Tri Thức và trải nghiệm về sự cộng hưởng với người khác và mục đích chung với người khác sẽ là những điều mà bạn coi trọng nhất. Mọi thứ khác sẽ đi vào nề nếp sau đó. Và không có điều gì khác thật sự quan trọng, trừ khi nó đại diện cho điều gì đó mà bạn đang ở đây cụ thể để làm vì phúc lợi của thế giới và phúc lợi của nhân loại, hoặc phúc lợi của bất kỳ ai mà bạn được giao nhiệm vụ phục vụ hoặc bất kỳ điều gì bạn đang ở đây để làm, mà đang chờ bạn khám phá.
Những gì có ý nghĩa trước đây thì giờ không còn ý nghĩa nữa. Những gì quan trọng trước đây thì giờ không còn quan trọng nữa, vì sự quan trọng đó đã được trao cho một điều gì đó lớn lao hơn, cơ bản hơn, xác thực hơn và chân thật hơn bên trong bạn.
Chúa cứu bạn khi bạn đang ở đây bằng cách ban cho bạn điều gì đó quan trọng để làm. Nó đã được ban cho bạn rồi. Mọi người cầu nguyện với Chúa về đủ thứ, nhưng họ đang phớt lờ món quà thật sự từ Chúa, mà là thứ vượt ra ngoài ý tưởng của họ và niềm tin của họ, thứ gì đó cơ bản đối với bản chất của họ và thực tế của Bản Thể họ.
Mọi người đến trong thế giới đều lạc lối trong thế giới. Công việc đầu tiên của bạn là để tìm đường trở về, thoát khỏi trạng thái lạc lối, không có điểm tựa, giống như một con tàu không bánh lái đang bị đẩy khắp nơi. Bạn phải định hướng lại. Bạn phải quay trở lại và lắng nghe trải nghiệm sâu thẳm của mình.
Đó là lý do tại sao khi thực hiện Những Bước Đi đến Tri Thức, một trong những điều đầu tiên bạn học là để trở nên tâm lặng và quan sát để bạn có thể bắt đầu trải nghiệm trải nghiệm sâu thẳm của mình. Nếu không, tất cả đều bị che phủ bởi suy nghĩ điên cuồng của bạn và hành vi điên cuồng của bạn, những tình yêu của bạn, đam mê của bạn, sở thích của bạn, nỗi ám ảnh của bạn, xung đột của bạn, bất bình của bạn, chiến dịch của bạn. Không có thời gian nào để trải nghiệm dòng chảy sâu thẳm của cuộc đời bạn ở đây.
Thông Điệp Mới từ Chúa đã cung cấp con đường để giành lại mối quan hệ của bạn với Tri Thức cổ xưa của bạn, và cùng với nó là mục đích đã đưa bạn đến đây, và hướng đi mà bạn thật sự cần phải đi theo. Vì lời hứa cứu chuộc sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu phương tiện để hoàn thành nó không được cung cấp. Và chúng đã được cung cấp. Chúng cũng đã được cung cấp thông qua các tôn giáo qua nhiều thế kỷ, nhưng mọi người dường như không hiểu được ý nghĩa sâu xa hơn ở đây.
Tôn giáo đã trở thành một kiểu an ủi, một kiểu trú ẩn. Nó không được coi là một yêu cầu. Nó không được coi là một trách nhiệm. Nhiều người không xem trọng nó. Nó chỉ là một phần trong những gì họ tiêu thụ trên thế giới. Vì vậy họ sử dụng nó để an ủi, để trấn an, nhưng họ không thấy rằng nó thật sự mang theo nó một trách nhiệm lớn lao. Và ở đây trách nhiệm về cơ bản là đối với Tri Thức, không phải đối với luật lệ, sắc lệnh và quy tắc không đại diện cho Tri Thức.
Mọi người cố gắng làm hài lòng Chúa. Họ cầu nguyện với Chúa. Họ tôn thờ Chúa. Họ quỳ xuống. Họ tự đánh mình. Và họ nghĩ rằng điều này xoa dịu một vị Chúa đầy phán xét, tức giận, hoặc điều này làm hài lòng một vị Chúa cần được làm hài lòng, một vị Chúa cần được tôn thờ. Đây là vị Chúa mà họ đã tạo ra.
Chúa chân thật được công nhận khi bạn bắt đầu đáp lại những gì Chúa đã đặt bên trong bạn, và khi bạn thực hiện những gì Chúa đã ban cho bạn để thực hiện trong cuộc đời này. Đó là ý nghĩa thật sự của tôn giáo. Đó là tâm linh thật sự. Đó là cách bạn trở nên gần gũi với Chúa. Đó là cách bạn làm vui lòng Chúa. Tất cả những việc đập leng keng, đánh trống và thờ phượng này—nếu điều đó tái tạo ký ức về Chúa và ý thức trách nhiệm đối với Chúa, thì điều đó rất tốt. Nhưng đối với nhiều người, đó chỉ là rất nhiều tiếng ồn và di chuyển vòng quanh.
Sự gắn kết cơ bản của bạn với Chúa là bằng cách quay trở về với Tri Thức; bằng cách tìm đường trở về từ trạng thái lạc lối trong thế giới; bằng cách học cách tâm lặng và quan sát; bằng cách học cách nhường nhịn, khiêm nhường; bằng cách học cách gạt sang một bên, dù chỉ trong vài khoảnh khắc, những tham vọng của bạn, mục tiêu của bạn, nhu cầu thúc đẩy của bạn, nghĩa vụ của bạn—để lắng nghe sâu sắc hơn.
Chúa không cần sự thờ phượng, nhưng Chúa cần bạn thực hiện những gì bạn đến đây để làm, và học cách thực hiện điều này theo thời gian; và không sáng tạo ra hành trình cho riêng mình; và không giả vờ rằng bạn hiểu khi bạn không hiểu; và không vô trách nhiệm hoặc thụ động mà phải trải qua sự chuẩn bị này, sự trở về với Nguồn của bạn và sức mạnh của bạn, mục đích của bạn và phương hướng của bạn. Đây là sự trở về với cuộc sống.
Nếu bạn không thể trở lại cuộc sống ở đây trên thế giới này, thì bạn chưa tiến bộ; bạn chưa tiến triển. Bạn có thể về nhà với Gia Đình Tâm Linh của mình, nhưng bạn sẽ muốn quay trở lại. Bạn sẽ thấy được nhu cầu. Nó sẽ hiển nhiên với bạn. Bạn sẽ không bị đánh lừa bởi thế giới. Bạn sẽ không bị áp đảo bởi thế giới. Bạn sẽ không bị sợ hãi bởi thế giới. Bạn sẽ chỉ thấy những gì phải xảy ra, và bạn sẽ muốn quay trở lại để hành động, bạn thấy đấy. Bạn muốn quay trở lại để làm những gì bạn đến đây để làm, để trải nghiệm lại Quê Hương Cổ Đại của mình trong khi bạn còn ở trong thế giới này, để gần gũi với chân lý đang sống bên trong bạn, thực tại vĩ đại của Tri Thức.
Sự hiện diện của Tri Thức đang sống bên trong bạn. Nó nằm sau sự tâm lặng mà bạn trải nghiệm khi cuối cùng bạn bình tĩnh lại. Nó cách mười bước chân sau bóng tối đang sống trong tâm trí bạn, bóng tối mà chỉ là sự trống rỗng bên dưới cấp độ của suy nghĩ điên cuồng của bạn và niềm tin vững chắc của bạn. Tri Thức chỉ ở đó, một Sự Hiện Diện quyền lực, một Sự Hiện Diện không bị làm hư hỏng bởi thế giới, không bị lừa dối bởi thế giới, không sợ hãi thế giới, một Sự Hiện Diện biết nó là ai, tại sao nó đang ở đây, mà sẽ tập trung vào việc thiết lập một hướng đi và đáp ứng những nhu cầu nhất định.
Bạn sống cuộc sống ở hai cấp độ, cuộc sống mà bạn nghĩ và cuộc sống mà bạn biết. Chính việc quay trở lại cuộc sống bạn biết mà đại diện cho sự cứu chuộc, và sự trở về với Chúa, và với sự toàn vẹn và với sự chính trực bên trong chính bạn. Nếu bạn có thể di chuyển theo hướng này, thì cái chết, à, đó chỉ là một sự chuyển tiếp. Nó vẫn sẽ khiến bạn lo lắng. Bạn vẫn có thể né tránh nó, nhưng bây giờ nó không mang nhiều gánh nặng như vậy. Nó không chi phối cuộc sống bạn. Nó không áp đảo bạn mọi lúc. Nó không giống như một đám mây đen lơ lửng trên bạn trong mọi việc bạn làm.
Trong thế giới, mọi người trầm cảm vì họ không kết nối với Tri Thức. Họ đã thấy được sự nông cạn và bản chất tạm thời của sự thu thập của con người và thành công của con người, nhưng họ không có gì thay thế nó, và vì vậy họ cảm thấy trống rỗng. Họ cảm thấy sự thiếu định hướng thật sự trong cuộc đời mình. Họ trống rỗng.
Nếu bạn thật sự tham gia trong cuộc sống của mình, thì bạn sẽ không có thời gian cho những kiểu thú vui cá nhân nào đó. Bạn sẽ không có thời gian để liên tục lo lắng về bản thân, lo lắng về hạnh phúc của mình, lo lắng về suy nghĩ của mình, lo lắng về tất cả những điều này. Sẽ không có thời gian. Bạn sẽ tham gia vào một nơi khác.
Chúa đã ban cho bạn một điều quan trọng hơn để làm, và bạn đang làm điều đó, và nó chiếm rất nhiều thời gian của bạn và năng lượng của bạn, bạn thấy đấy. Bạn đơn giản không có thời gian để rơi lại vào những nơi tối tăm cũ kỹ đó. Bạn không có thời gian để vào nhà và mòn mọt, vì cuộc sống của bạn đang di chuyển. Bạn đang di chuyển.
Vậy nên bất kể bạn đang ở trong hoàn cảnh nào, hãy tự hỏi bên trong bản thân, “Làm sao tôi có thể tìm thấy Tri Thức bên trong mình? Tôi cần phải làm gì lúc này để tìm thấy Tri Thức bên trong mình? Làm sao tôi có thể quay trở lại với sự chắc chắn đích thực đang tồn tại bên trong tôi, sự chắc chắn được sinh ra từ Chúa? Tôi cần phải làm gì trong cuộc sống mình lúc này mà sẽ giải phóng tôi để làm việc này, để tìm ra những điều này?” Hãy tự hỏi bản thân, “Tôi đang mất năng lượng vào những người khác hoặc vào những hoạt động khác ở đâu?” Hãy tự hỏi bản thân, “Tôi có nghĩa vụ với ai và nghĩa vụ đó có đúng đắn và thật sự phù hợp không?”
Hãy tìm một nơi mà bạn có thể tâm lặng. Hãy học Những Bước Đi đến Tri Thức mà Chúa đã cung cấp. Hãy sử dụng chúng. Hãy áp dụng chúng. Hãy kiên nhẫn đi theo chúng. Cuộc sống bạn sẽ không thay đổi trong một ngày, một tuần hoặc một tháng, nhưng nó sẽ thay đổi sâu sắc nếu bạn tiến bước.
Trải nghiệm về Tri Thức không đơn giản là việc có một tập hợp các ý tưởng hoàn toàn mới, một lý thuyết khác về cuộc sống. Nó giống hơn như việc có những khe hở trong tâm trí, qua đó những thông điệp lớn lao có thể đến với bạn, qua đó bạn có thể diễn giải và nhìn thấy các dấu hiệu của thế giới, qua đó bạn có thể lắng nghe trải nghiệm của chính mình.
Nếu tâm trí giống như một căn phòng không có cửa sổ, thì không có gì có thể vào được. Bạn bị niêm phong bên trong nó, bị mắc kẹt, một tù nhân, nô lệ đối với những ý tưởng và niềm tin của chính bạn. Nhưng khi trải nghiệm Tri Thức, đó giống như tâm trí với nhiều cửa sổ mở, qua đó cuộc sống có thể đi qua, qua đó những dấu hiệu của cuộc sống bên ngoài bạn có thể nói với bạn và tái kết nối bạn và làm mới bạn. Bạn có thể mở và đóng cửa sổ khi cần, nhưng chúng đang ở đó, và chúng cho phép bạn nhìn ra ngoài. Chúng cho phép bạn nhìn thấy cuộc sống và thế giới bên ngoài chính bạn.
Vì mọi đau khổ đều bắt nguồn từ sự quá ám ảnh với bản thân. Sự đau khổ này được giải thoát bằng cách phục vụ điều gì đó lớn lao hơn tâm trí thế gian của bạn, và trở thành một phần của điều gì đó lớn lao hơn thực tại cá nhân nhỏ bé của bạn, và tìm kiếm những mối quan hệ lớn lao hơn với những người khác ngoài những nỗ lực tuyệt vọng để đạt được khoái lạc và tình cảm lãng mạn mà bạn thấy khắp xung quanh mình.
Đã đến lúc quay trở lại với cuộc sống. Thế giới cần bạn. Chúa cần bạn. Bạn cần tìm ra phương hướng của mình và nền tảng thật sự của mình, xây dựng cuộc sống của mình trên nền tảng thật sự này và thực hiện Những Bước Đi đến Tri Thức, mà sẽ chuẩn bị bạn cho một tương lai không giống như quá khứ và sẽ làm suy yếu sự kìm kẹp của thế giới lên bạn—lên tâm trí bạn, trải nghiệm của bạn, cảm xúc của bạn và hoàn cảnh của bạn.
Đây là hành trình quay trở về. Đây là điều sẽ khôi phục bạn trở lại với bản chất bạn trước khi bạn đến với thế giới này, với bản chất bạn sẽ trở thành sau khi bạn rời khỏi thế giới này và với bản chất và những gì bạn phải trở thành ở đây ngay lúc này.
* Tất cả các từ trong ngoặc là do Sứ Giả thêm vào để làm rõ bài viết hoặc để sửa lỗi ngữ pháp.