Tôn Giáo như Giáo Dục

Như được tiết lộ cho
Marshall Vian Summers
vào ngày 9 tháng 12 năm 1988
tại Mỹ

Về bản văn này


Каквото четете в този текст е копие на оригиналния глас на Ангелското Съсловие говорещ чрез Месията Маршал Виан Самърс.

Тук,оригиналната комуникация от Бог, която съществува извън думите,е преведена на човешки език и разбиране от Ангелското Съсловие което наблюдава света. След това Ангелското Съсловие предава Божието Съобщение чрез Месията, което след това е записано и направено във вид възможен за представяне на хората.

В този забележителен процес, Гласа на Откровенията говори отново. Словото и Звука са на света. Вие бихте могли да сте получател на този дар на Откровението и бихте могли да получите неговото уникалното Съобщение за вас и за вашия живот.




Chú thích cho đọc giả:
Bản dịch này được đưa cho Hội bởi một học sinh của Thông Điệp Mới người đã xung phong để phiên dịch bài viết nguyên bản tiếng Anh. Chúng tôi phát hành bài dịch này cho thế giới dưới phiên bản đầu này để mọi người có cơ hội liên kết với một phần của Thông Điệp Mới trong ngôn ngữ của họ.

Tôi sẽ đặc biệt nói về chủ đề tôn giáo với một trọng tâm đặc biệt—như một khu vực của giáo dục thay vì một hệ thống niềm tin hay một loạt ý tưởng hay kỳ vọng đầy hy vọng. Như là giáo dục, tôn giáo đòi hỏi việc giới thiệu những ý tưởng mới và áp dụng chúng vào các tình huống thực tế trong cuộc sống và áp dụng những thực hành nhất định để phát triển cá nhân.

Trong giáo dục, bạn duy trì mục tiêu cho sự phát triển bản thân mình và cho khả năng sử dụng chúng trong tương lai. Tuy nhiên, khi mọi người nghĩ đến tôn giáo, họ thường không nghĩ đến giáo dục. Họ nghĩ đến việc chấp nhận, bảo vệ hoặc vật lộn với niềm tin. Chúng Tôi không muốn đối xử với tôn giáo theo lối này. Nói một cách đơn giản, tôn giáo là thực hành. Nó là thứ bạn sử dụng để phát triển và cải thiện bản thân và từ đó cải thiện thế giới xung quanh bạn.

Do đó, chúng ta hãy để phỏng đoán và tranh luận lại phía sau và xem xét những gì có thể được làm cho bạn và những gì bạn có thể làm cho người khác. Bài Giảng của Chúng Tôi có bản chất tôn giáo vì nó liên quan đến việc áp dụng một chân lý vĩ đại vào thế giới. Một chân lý vĩ đại là gì? Một chân lý vĩ đại là thứ mà mọi người không tự tạo ra cho bản thân để trấn an, an ủi bản thân hoặc để cho bất kỳ lý do nào khác. Nó là thứ vốn có trong con người. Họ chọn để công nhận nó hay không, sử dụng nó hay không.

Mọi người trải nghiệm và giải thích chân lý một cách khác nhau, nhưng chân lý thì không thể giải thích được. Những gì mọi người nghĩ là trải nghiệm của họ về chân lý thì chỉ là cách giải thích của họ về chân lý. Chân lý luôn kêu gọi bạn vượt ra ngoài lý tưởng của bạn và triết lý của bạn. Như một sức hút vĩ đại nằm ngoài tầm với của chính bạn, nó không ngừng lôi cuốn bạn để tiến về phía trước.

Do đó, khi mọi người nói, “Tôi biết chân lý ở đây,” và họ tranh luận với người khác, thì họ chỉ đang tranh luận về cách diễn giải và cách tiếp cận. Đó là bởi vì cùng một chân lý thì có vẻ như những thứ khác nhau trong các giai đoạn phát triển khác nhau. Nó có giá trị và ứng dụng khác nhau trong các giai đoạn khác nhau. Khi ai đó trong giai đoạn này tranh luận với ai đó trong giai đoạn khác, họ có thể không hiểu được nhau vì trải nghiệm của họ được quyết định bởi giai đoạn phát triển của họ cũng như ưu tiên cá nhân, nỗi sợ và cấu tạo tâm lý của họ.

Tại sao chân lý là quan trọng để mọi người biết? Bởi vì nó là nguồn của mục đích, ý nghĩa và phương hướng trong cuộc sống. Mục đích, ý nghĩa và phương hướng là những gì con người theo đuổi. Ngay cả trong sai lầm tồi tệ nhất hoặc hành vi ngu ngốc nhất, ai đó vẫn đang cố gắng trải nghiệm mục đích, ý nghĩa và phương hướng. Ngoài sự sinh tồn cơ bản, đây mục tiêu của con người—để biết được tại sao bạn đang ở đây, bạn phục vụ điều gì, bạn phải đi đâu và bạn phải làm gì. Mục đích, ý nghĩa và phương hướng. Tôn giáo được dành cho những điều này.

Tôi sẽ nói về tôn giáo theo khía cạnh thực hành chứ không phải theo khía cạnh ý tưởng thần học hay Chúa. Không quan trọng rằng bạn nghĩ Chúa có thật hay không. Điều đó chỉ quyết định hình thức giáo dục của bạn và thuật ngữ nào phải được chọn để bạn tiến bước. Tất cả các bạn đều là những người tôn giáo bởi vì các bạn tham gia vào giáo dục. Chưa tan trường. Nó đang tiến bước. Khi bạn ngừng học hỏi, tâm trí của bạn bắt đầu co lại. Nó giống như cơ bắp trong cơ thể bạn. Nó phải được tập thể dục và sử dụng và cung cấp những thách thức mới. Đó là lý do tại sao mục tiêu của cuộc sống không phải để đạt được sự hiểu biết trọn vẹn. Mục tiêu của cuộc sống ở đây là để được giáo dục và để chia sẻ giáo dục của bạn với người khác. Ở đây bạn đã đi được rất xa và cùng lúc đang ở điểm bắt đầu bởi vì chân lý vẫn còn nằm ngoài bạn. Điều này mang lại cho bạn những gì? Nó mang lại mục đích, ý nghĩa và phương hướng—điều mà bản thân thế giới không thể cung cấp. Đây là nguồn cảm hứng, nhiệt huyết và trải nghiệm cuộc sống của bạn.

Vì vậy trước hết: Chúa là có thật. Khắp mọi nơi, có thật! Nhưng vậy thì sao? Điều đó có ích gì cho bạn hôm nay và ngày mai? Đóng góp quan trọng của tôn giáo là để phát triển tâm trí con người và nâng cao tinh thần con người. Sự phát triển bao gồm xích mích, đối đầu, thành công, thất bại—tất cả mọi thứ. Khi mọi người đánh mất nhiệt huyết và nghị lực sống, điều đó có nghĩa là khả năng học hỏi của họ trong môi trường này đã suy giảm hoặc đã hoàn thành. Nếu nó đã hoàn thành, thì đã đến lúc để họ ra đi. Nếu họ có thể làm vậy một cách có ý thức, điều đó có nghĩa là họ có thể ra đi với rất ít hối tiếc, và điều đó là tốt.

Hầu hết mọi người không ở trong vị trí này. Họ đã mất sức sống vì họ không coi cuộc sống của mình là giáo dục. Họ không xem tôn giáo như là thực hành. Việc giải quyết khó khăn, trong chính bạn và cả bên ngoài, không phải là vấn đề. Các vấn đề là lành mạnh cho bạn nhưng chỉ có thể được xem trọng nếu bạn tham gia vào quá trình phát triển của mình. Sự phát triển có nghĩa là bạn đang đảm nhận một quá trình chuẩn bị mà bạn đã không phát minh ra cho chính mình. Nếu bạn tạo ra sự chuẩn bị cho chính mình, thì bạn sẽ chỉ đang tự giải trí với những gì đã học được trong quá khứ. Đó không phải là sự tiến bộ. Cần niềm tin to lớn để tham gia vào một chương trình giảng dạy mà bạn đã không tạo ra cho chính mình. Mọi người nói, “Tôi không muốn học điều này. Nó xúc phạm những ý tưởng của tôi. Tôi không tin vào điều này, vì vậy tôi không muốn học nó hay điều tra nó.” Đó không phải là sự tiến triển.

Chúng Tôi có thể nói về lòng biết ơn, nhưng để làm được điều đó, Chúng Tôi cần nói về giáo dục, vì đó là điều duy nhất bạn có thể thật sự biết ơn. Mọi thứ bạn nhìn thấy xung quanh mình, mọi người đã làm việc để tạo ra chúng để trao cho bạn cơ hội, nhưng cơ hội không chỉ dành cho một mình sự thoải mái. Đó là cho sự tiến bộ. Mọi thứ bạn thấy, dù dễ chịu hay khó chịu, đều là cho sự tiến bộ. Nhưng nếu bạn không coi sự tiến bộ là mục tiêu cơ bản của mình, thì bạn sẽ đánh giá mọi thứ chỉ dựa trên việc chúng có làm bạn hài lòng hay không hoặc liệu chúng có mang lại sự thoải mái hay không.

Trong Con Đường Tri Thức của Cộng Đồng Vĩ Đại, Chúng Tôi dạy về việc giành lại Tri Thức, việc sử dụng cơ bản và vĩ đại nhất với tâm trí. Khi Tri Thức trở nên phát triển trong cá nhân, nó cung cấp một minh chứng rõ ràng về những khả năng thật sự của tâm trí và về sự hỗ trợ cần thiết từ cả những cá nhân nhất định trên thế giới lẫn từ những thế lực bên ngoài thế giới. Điều này giải quyết câu hỏi về Chúa nhưng không phải theo nghĩa cuối cùng. Nó chỉ có nghĩa là bạn có thể trải nghiệm một Sự Hiện Diện Vĩ Đại mà bạn không thể giải thích và bạn rồi phải công nhận là một phần cần thiết của sự tiến triển của mình.

Vì vậy, Tôi đã nói rằng giáo dục là để tiến triển và tôn giáo là để giáo dục. Bây giờ, hãy để Tôi cung cấp một điểm quan trọng khác để bạn có thể hiểu điều này có nghĩa gì. Sự tiến triển của bạn không phải dành cho bạn. Điều này phải được hiểu. Sự tiến triển của bạn không phải dành cho bạn. Sự tiến triển của bạn là sự đóng góp của bạn bởi vì từ đó sẽ tạo ra tất cả các hành động, lời nói và biểu hiện cần thiết. Học sinh tiến bộ của Tri Thức sẽ sử dụng cả nguồn cảm hứng lớn nhất cũng như hành động ngu ngốc nhất để tiến triển.

Lúc này, mọi người thường không bắt đầu chuẩn bị với ý định phục vụ bất cứ thứ gì ngoài lợi ích cá nhân của họ. Họ muốn nhiều thú vui hơn và ít đau đớn hơn. Ít ra, đó là mục tiêu được thừa nhận. Giáo dục chân chính có vẻ như gây bối rối ở đây vì nó cung cấp thử thách và yêu cầu bạn nỗ lực trong những tình huống nơi bạn được cần nhất, nhưng cũng có thể là những khu vực bạn né tránh nhất. Ở đây bạn có thể cảm thấy đau đớn hơn. “Tôi tưởng giáo dục này là để thoát khỏi đau đớn, để trở thành một người hạnh phúc, để cuối cùng trả lời những câu hỏi quan trọng nhất.”

Khi Tôi nói rằng giáo dục của bạn không phải dành cho bạn, rất quan trọng rằng đây là hiểu biết ngầm. Điều này đòi hỏi việc đặt câu hỏi, “Giáo dục của tôi là để làm gì? Nếu nó không dành cho tôi, nó dành cho ai? Có phải tôi chỉ đơn thuần bị hy sinh cho một ý chí khác, ngay cả khi nó lớn hơn ý chí của tôi?” Trên thực tế, giáo dục của bạn là dành cho bạn đồng thời không dành cho bạn vì bạn cần nhận ra một Thực Tại Vĩ Đại trong cuộc sống, trao bản thân cho nó và tham gia với nó trong tất cả các giai đoạn phát triển của bạn. Đó là cơ hội vĩ đại nhất của bạn. Do đó, Chúng Tôi mong muốn đưa mọi người đến niềm vui lớn nhất, không phải những niềm vui nhỏ bé chỉ để cải thiện cảm giác cô đơn của họ nhưng là niềm vui to lớn khi sự cô đơn không bao giờ được nghĩ đến.

Khi bạn rời khỏi thế giới này, bạn sẽ trở về với Gia Đình Tâm Linh của mình, và tất cả điều này sẽ trở nên rất hiển nhiên đối với bạn. Ký ức của bạn khi đó sẽ trở lại với bạn, và sẽ không có câu hỏi nào. Nhưng khi bạn đang ở đây, ký ức này có vẻ như bị chôn vùi. Nó có vẻ như không liên quan đến thế giới mà bạn nhìn thấy.

Những người không bị bủa vây bởi bi kịch cá nhân thì đang ở trong vị trí để đóng góp rất nhiều cho thế giới. Đóng góp của họ là phần thưởng của họ và tạo ra sự hài lòng, mục đích, ý nghĩa và phương hướng không chỉ cho họ mà còn cho tất cả những ai có thể cảm nhận được chúng. Những giáo viên vĩ đại trên thế giới này đã làm gì? Có thứ gì hữu hình được để lại ngoài những lời được ghi lại của họ không? Tuy nhiên, tác động của chúng thì lớn hơn các quân đội thường trực và thiên tai. Bạn vẫn đang cảm thấy âm vang của đóng góp của họ. Sự đóng góp của họ đã vĩ đại như thế. Sự hài lòng của họ đã vĩ đại như thế.

Bạn được tạo ra để cho đi vì bạn là phần mở rộng của Chúa. Bạn có thể không thích ý tưởng về Chúa, nhưng không sao cả vì bạn là một người tôn giáo. Bạn có thể thay thế thuật ngữ của Tôi bằng thuật ngữ của riêng bạn nếu bạn thấy chúng quá khó.

Do đó, giáo dục của bạn không phải dành cho bạn. Nó được dành cho thế giới. Sự hài lòng lớn nhất mà một người có thể trải nghiệm là khi trở thành phương tiện cho điều gì đó vĩ đại yêu thế giới. Tất cả những cá nhân đã đóng góp to lớn cho thế giới trong bất kỳ khả năng nào, trong bất kỳ lĩnh vực nào—qua suy nghĩ, lời nói, hành động hay việc làm—đã luôn cảm thấy một Quyền Năng Vĩ Đại đứng sau họ. Sự vĩ đại của bạn là để trao đi sự vĩ đại mà bản thân bạn đã không tạo ra cho mục đích cá nhân. Mọi người tham gia vào việc học Tri Thức và họ thường nói, “Tôi không biết tại sao tôi đang học điều này.” Khi họ tiến triển, họ nhận ra rằng mong muốn của họ cho quyền lực cá nhân, sự kiểm soát cá nhân, sự quản lý cuộc sống của họ và sự bảo vệ cá nhân khỏi đau đớn hoặc khó khăn thì có lẽ không được đáp ứng hoàn toàn, nhưng có điều gì đó khác đang xảy ra thay thế nó mà có vẻ quan trọng, vững chắc và đáng tin cậy hơn nhiều

Mọi người muốn Chúng Tôi biến cuộc sống của họ trở nên dễ dàng, và Chúng Tôi muốn biến cuộc sống của họ trở nên chân thật, vì vậy đôi khi có sự hiểu lầm ở đây. Khi cuộc sống của bạn là chân thật và bạn đang làm điều gì đó mà bạn tin là thật sự quan trọng, thì bạn sẽ có nền tảng cho sự tự tin và giá trị bản thân. Khi đó bạn sẽ nhận ra rằng khả năng của bạn để giao tiếp với người khác và nhu cầu để duy trì một cơ thể và tâm trí khỏe mạnh thì cần thiết. Khi mọi người không làm những gì họ biết họ phải làm cho phúc lợi của họ, đó là vì họ chưa coi trọng cuộc sống của chính mình. Bạn không thể đơn giản tạo ra giá trị bằng cách nói với bản thân rằng bạn xứng đáng. Giá trị đến bởi vì cuộc đời bạn được dành cho điều gì đó vĩ đại hơn, có lẽ nằm ngoài định nghĩa, nhưng dù sao cũng là cho điều gì đó vĩ đại hơn.

Khi mọi người đọc những lời của Chúng Tôi, họ thường rất háo hức để biết thông tin về tương lai của họ. Đó là tất cả những gì họ muốn. “Toàn thể việc này rồi sẽ ra sao? Tôi sẽ thắng chứ?” Đôi khi họ thất vọng vì Chúng Tôi cung cấp giáo dục. Giá trị của câu trả lời là gì nếu nó không thể được thể hiện đầy đủ? Bạn đã có đủ câu trả lời để soi sáng cho một ngàn người, nhưng bạn chưa có mong muốn hoặc năng lực để thể hiện đầy đủ chúng.

Khi Chúng Tôi nói về giáo dục, Chúng Tôi phải nói về thực hành bởi vì thực hành là những gì mọi người làm. Đó là biểu hiện thực tiễn của sự tận tâm của họ và sự tuân thủ theo mục tiêu của họ. Mọi người nói, “Tôi muốn biết mục đích của mình,” và Tôi nói, “Hãy làm điều này. Khi bạn làm điều này, bạn sẽ tìm ra.” À, thực hành tốn thời gian dài. Nó không nhanh chóng và dễ dàng, và những phần thưởng của nó đến theo cách riêng của chúng. Mọi người làm nhiều thứ ngu xuẩn với bài thực hành, nhưng bạn không thể đánh giá giáo lý qua hành vi của học sinh của nó. Làm sao hành vi của học sinh có thể là gương mẫu nếu họ đang trung thực?

Giáo lý càng lớn, thì sự lạm dụng sẽ càng tệ hơn vì ít người hơn sẽ có thể sử dụng nó và tiến triển. Giáo dục càng đơn giản, cơ bản và ngắn hạn thì càng có nhiều người có thể thể hiện nó, nhưng theo thời gian nó sẽ không đáp ứng được nhu cầu tổng thể của họ. Giáo dục mà Tôi đang nói đến không dành cho tất cả mọi người vì không phải ai cũng sẵn sàng cho nó. Thật ra, tất cả mọi người không cần phải sẵn sàng cho nó, chỉ một số cá nhân nhất định. Nếu bạn không hài lòng với phạm vi bình thường của mọi thứ, thì bạn có thể đủ điều kiện cho nó. Nếu bạn đang tìm kiếm thứ gì đó vĩ đại hơn, điều này có thể cho thấy rằng bạn cần một giáo dục lớn hơn, đồng nghĩa với một trách nhiệm lớn hơn.

Khi mọi người nói về tôn giáo và tranh luận xem tôn giáo nào là tốt nhất hay chân thật nhất hay được Chúa ban phước nhiều nhất, Chúng Tôi phải luôn hỏi: “Bạn làm gì để thực hành? Bạn đang làm gì để tiến triển bản thân và giúp bạn trở thành tấm gương cho người khác?” Đó là câu hỏi duy nhất chúng ta cần hỏi về tôn giáo. Chúa không quan tâm đến tôn giáo, chỉ sự tiến triển. Đó là điều quan trọng. Nếu bạn nghĩ về nó theo lối này, thì nó sẽ có lý đối với bạn. Bạn có thể để lại đằng sau tất cả các tranh luận bè phái cho những người không thể thực hành. Nó giống như khi học bất cứ thứ gì, phải không? Để học một loại nhạc cụ hay một tài năng thể thao, bạn phải luyện tập. Nó cũng giống vậy. Nhưng thực hành phải cụ thể và có sự hướng dẫn từ người giỏi. Nó cũng có một khía cạnh bí ẩn mà kết nối các phần của bạn mà vượt ngoài hiểu biết của bạn. Đó là thích hợp rằng giáo dục có một khía cạnh bí ẩn mà không thể được tiếp cận bằng logic.

Mùa này bạn tưởng niệm Giêsu. Giêsu vẫn có ảnh hưởng vì giáo dục của ông có tác động vang dội khắp thế giới. Nó thật sự là tiếng gọi để giáo dục. Khi ông ấy nói, “Hãy theo tôi,” mà là bản chất của Giáo Lý của ông, thì ông ấy đang nói, “Hãy tham gia vào hình thức giáo dục mà tôi đang tham gia.” Nhưng Kitô Giáo như một tôn giáo thì thường không dạy về giáo dục. Nó dạy sự cần thiết của niềm tin và các nguyên tắc cơ bản của hành vi đạo đức. Hiếm khi nó thật sự kết nối mọi người vào giáo dục cơ bản, đặc biệt ngoài lĩnh vực của hành vi cá nhân đơn giản. Những sai lầm quá khứ của Kitô Giáo là rõ ràng, nhưng đó không phải là lý do để phủ nhận nó như một hình thức giáo dục thật sự.

Tại sao bạn đang được giáo dục? Bạn thật sự không biết. Vậy tại sao lại làm điều đó? Bởi vì bạn phải làm. Hiểu biết về mục đích học của bạn thì hoàn toàn được dựa trên tiến triển của bạn. Hãy để Chúng Tôi cung cấp ý tưởng này để bạn xem xét. Những người không hài lòng với phạm vi bình thường của mọi thứ hỏi những câu hỏi rất lớn mà người khác có thể nghĩ là ngu ngốc hoặc không cần thiết, chẳng hạn như “Ý nghĩa cuộc đời tôi là gì? Có sự sống sau cái chết của cơ thể hay không? Mục đích của cuộc đời tôi là gì, nếu nó có mục đích?” Những điều này chỉ có thể được biết khi nhìn lại. Vào cuối cuộc đời bạn, bạn sẽ nhìn lại và xem những gì đã xảy ra. Rồi thì bạn sẽ có cái nhìn thực chất hơn nhiều về mục đích cuộc đời mình so với một người đang nhìn vào tương lai và cố gắng suy đoán.

Điều quan trọng về mục đích là rằng nó là thứ bạn thức dậy cùng vào buổi sáng và đi ngủ cùng vào ban đêm. Nó không phải là một định nghĩa mà bạn cố gắng sống theo. Nó là một trải nghiệm sống động trong cuộc đời bạn—có lẽ chỉ thoáng qua, không phải từng khoảnh khắc, nhưng đủ nhất quán để nó mang lại sự nhất quán cho cuộc đời bạn. Ở đây bạn nhận ra rằng chân lý không dao động. Bạn dao động.

Do đó, Chúng Tôi nói với mọi người, “Hãy đi theo Tri Thức một khi bạn có thể học cách nhận diện nó bên trong bản thân bạn.” Rất đơn giản, nhưng không dễ làm. Ở đây bạn sẽ có nhiều quyền lực hơn là chỉ có câu trả lời. Nó là một hình thức giáo dục rất thiết yếu trong mọi cách mà nó biểu hiện bản thân với bạn. Đối với những câu hỏi to lớn về cuộc sống, những thứ này được nhìn thấy khi nhìn lại và hiếm khi được hiểu trong giây phút hiện tại. Bạn có thể hỏi, “Tôi đang làm gì vào lúc này? Tại sao tôi đang làm điều này?” Hãy nhìn lại. Khi không có hối tiếc hay thất vọng, quá khứ của bạn minh họa sự chuẩn bị của bạn cho giáo dục.

Trong bài thảo luận trước, Chúng Tôi đã nói về giáo dục như là có ba cấp độ. Đầu tiên là giáo dục cho sự tồn tại về thể chất, mà là sự phát triển của cơ thể. Thứ hai là giáo dục nhân cách để tồn tại trong xã hội, mà là sự phát triển của hành vi cá nhân và các hình thức giao tiếp. Chín mươi chín phần trăm của giáo dục mà bạn có thể nhận thấy thì dành cho hai mục đích này. Vì vậy, Tôi muốn chúc mừng bạn vì đã thành công! Cơ thể bạn đã sống sót, và ở mức độ nào đó, bạn có thể vận hành trong xã hội. Rất tốt!

Khu vực thứ ba của giáo dục là sự phát triển của Tri Thức. Đây là một thể loại hoàn toàn mới cho giáo dục. Mọi người thường nghĩ rằng thể loại giáo dục này là hoàn toàn bí ẩn và không thể được mô tả, rằng nó chỉ là tình cờ. Một số người nghĩ rằng điều này có nghĩa là họ có thể thụ động và hy vọng rằng một ngày nào đó Chúa sẽ làm điều gì đó cho họ—hy vọng là ngày mai, đừng là hôm nay, và nếu họ ngồi chờ, Chúa sẽ ban cho họ một con đường tuyệt vời để đi. Nhưng trên thực tế, giáo dục trong cõi của Tri Thức, mặc dù nó bí ẩn và có một định mệnh bí ẩn, thì cũng cơ bản trong ứng dụng hàng ngày của nó giống như việc học cách thắt dây giày hoặc đọc sách. Nó đòi hỏi bạn phải phát triển sự tâm lặng, tập trung tinh thần, sáng suốt trong mối quan hệ, nhạy cảm đối với sự truyền đạt, kiên nhẫn, kiên trì, nỗ lực, tin tưởng và khoan dung — những thứ cơ bản mà thật sự là một phần của quá trình học tập của bạn trong hai thể loại còn lại.

Về mặt thực hành, trải nghiệm về Tri Thức thì không quá bí ẩn và có thể được đo lường và áp dụng. Do đó, đừng nhầm lẫn Bí Ẩn với ứng dụng. Tôi đang nói về thực hành. Nó rất đơn giản: Hãy làm điều này và điều kia mỗi ngày một lần hoặc mỗi tuần một lần hoặc sao đó. Không có gì bí ẩn. Điều bí ẩn là rằng bạn không hiểu nó hoạt động như thế nào. Nhưng bạn không cần phải hiểu nó hoạt động như thế nào, trừ khi bạn đã trải nghiệm nó đầy đủ và đang chuẩn bị dạy nó cho người khác. Khi bạn học cách thắt dây giày, không quan trọng đối với bạn rằng quá trình giáo dục diễn ra như thế nào. Chỉ đơn giản quan trọng rằng bạn hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, nếu cần, bạn có thể nghiên cứu phương pháp học điều này để bạn có thể dạy nó cho người khác.

Bài Giảng về Con Đường Tri Thức của Cộng Đồng Vĩ Đại nằm trong khu vực giáo dục thứ ba, nhưng khu vực giáo dục thứ ba hoàn thành hai khu vực đầu tiên. Điều này có nghĩa là khi bạn bắt đầu học về Tri Thức và trải nghiệm nó như một thế lực sống động trong cuộc đời bạn, nó sẽ cung cấp thông tin, phương hướng và sự sáng suốt cho bạn. Nói cách khác, nó cung cấp sự hướng dẫn bên trong. Ở đây bạn nhận ra rằng bạn sẽ phải tiếp tục phát triển phương tiện thể chất của mình. Bạn cũng sẽ phải tiếp tục phát triển nhân cách của mình—người bạn nghĩ mình là.

Tri Thức sẽ đưa bạn vượt ra ngoài hai khu vực này, nhưng nó cũng sẽ đòi hỏi sự phát triển lành mạnh của chúng. Bạn không thể thoát khỏi những vấn đề trần tục và mong có được sự tiến bộ thật sự trong cõi Tri Thức. Nó sẽ luôn đưa bạn trở lại đúng nơi bạn cần đến. Những người kết nối với nó với mong muốn tránh những khúc mắc đã đeo bám họ cho đến nay thì sẽ tìm thấy rất ít sự giải thoát ở đây, vì có rất ít sự giải thoát nếu không hoàn thành các vấn đề quá khứ và hiện tại. Điều này cho phép bạn đi vào lãnh thổ mới vì quá khứ đã được hoàn thành. Giáo dục luôn dành cho sự tiến triển. Sự tiến triển luôn đưa bạn vượt qua nơi bạn đang đứng ngày hôm nay. Đây là tôn giáo.

Đừng nhìn vào thế giới và nói, “Hãy cho tôi mục đích, ý nghĩa và phương hướng.” Chính bạn là người phải trao những thứ này cho thế giới bởi vì thế giới đang yêu cầu điều này ở bạn. Thế giới đang yêu cầu bạn, “Hãy cho tôi mục đích, ý nghĩa và phương hướng.” Có một vực sâu vĩ đại giữa hai cách tiếp cận này. Bạn không phải là nguồn gốc của chân lý, nhưng bạn có thể là phương tiện cho sự thể hiện đầy đủ của nó, mà sẽ nâng bạn vượt xa đánh giá hiện tại của bạn về bản thân đến mức có vẻ như bạn giống như Chúa. Bạn sẽ giống như Chúa, nhưng Chúa vĩ đại hơn nhiều. Nếu bạn thật sự là một phương tiện cho Đấng Tạo Hóa, thì Đấng Tạo Hóa sẽ thể hiện chính nó thông qua bạn. Ở đây bạn sẽ được yêu cầu để vừa công nhận sự tiến triển của mình vừa duy trì một kiểu khiêm tốn rất lành mạnh bởi vì bạn sẽ luôn cảm thấy nhỏ bé so với sự vĩ đại gần bên. Mặc dù bạn có thể có vẻ vĩ đại hơn so với bạn trước đây, nhưng thứ gì đó sẽ luôn lu mờ bạn, và từ đó bạn sẽ có được cảm hứng của mình và đóng góp cá nhân độc đáo của mình cho cuộc sống.

Mọi người đều có nhu cầu cá nhân. Mọi người đều có những khả năng lớn hơn. Khi bạn thật sự xem xét khả năng lớn hơn, nhu cầu cá nhân của bạn sẽ được đáp ứng. Nếu bạn chỉ xem xét những nhu cầu cá nhân của mình, thì không gì sẽ được thỏa mãn—ngay cả những nhu cầu cá nhân của bạn.

Có hai khu vực học tập tồn tại trong mọi người: Họ học thông qua ý tưởng hoặc thông qua cảm giác. Họ sẽ học chủ yếu theo một lối. Do đó, quá trình chuẩn bị phải là độc nhất và có các ứng dụng cụ thể cho các kiểu người khác nhau với các định hướng khác nhau. Bất cứ ai tiên tiến như một giáo viên sẽ học được điều này và sẽ đủ linh hoạt để cung cấp nó. Tuy nhiên, bởi vì giáo dục không chỉ dành cho bạn mà còn cho toàn thế giới, nó có sự đồng nhất mà không luôn uốn nắn bản thân để phù hợp với sở thích cá nhân và phong cách riêng của cá nhân đó, và điều đó cũng tốt.

Điều đầu tiên quan trọng để học và dường như đơn giản đến mức mọi người thậm chí không nghĩ đến, đó là cách để học. Mọi người nghĩ rằng họ đã biết cách học. Bạn ghi nhớ—học bài cho một bài kiểm tra và vượt qua kỳ thi. Tuy nhiên, nếu bạn đang học thứ gì đó rất quan trọng mà bạn sẽ sử dụng trong suốt quãng đời còn lại của mình, thì bạn sẽ muốn học nó theo một cách hoàn toàn khác.

Do đó, một trong những thách thức đầu tiên của Chúng Tôi trong giáo dục là để mọi người học cách trở thành học sinh. Học sinh cần có một tâm trí cởi mở và đảm nhận trách nhiệm của việc thực hành. Điều này đòi hỏi một đánh giá rất trung thực về các kỹ năng hiện tại của bạn. Nói cách khác, bạn phải tìm ra điểm xuất phát thật sự của mình là gì, không phải điểm xuất phát mà bạn mong muốn hay hy vọng. Nhiều người cố gắng sống như thể họ đang sống cuộc sống mà họ muốn chứ không phải cuộc sống mà họ có. Rất ít người thật sự nhận thức được điểm mạnh và điểm yếu của họ vào bất kỳ thời điểm nào, vì vậy những thứ này phải được khám phá ở mức độ lớn. Đó là một phần của giáo dục.

Tuyệt đối cần thiết để dạy về giáo dục một khi bạn đã tiến triển trong nó. Điều đầu tiên giáo viên phải học là làm thế nào để nhận biết sự quan tâm chân thật và khả năng trong học sinh. Điều thứ hai giáo viên phải học là làm sao để linh hoạt trong bài giảng để có thể chạm đến mọi người. Điều thứ ba giáo viên phải học là làm sao để đồng nhất trong bài giảng để mọi người có thể được hướng theo đúng hướng.

Tuy nhiên, mục tiêu đầu tiên của giáo dục là để học cách trở thành một học sinh. Sau đó sự tiến triển có thể xảy ra nhanh hơn. Ở đây bạn phải học từng bước. Từng bước là rất rõ ràng.  bạn không hiểu là tại sao nó hiệu quả hoặc nó đến từ đâu, nhưng nó là rõ ràng vì nó thực tiễn, và bạn rồi sẽ có thể thấy được sự liên quan trực tiếp của nó đối với tình cảnh của bạn.

Bởi vì bạn là người tôn giáo, bạn đã đến đây cho giáo dục. Giáo dục là để thỏa mãn nhu cầu sâu thẳm của bạn cho mục đích, ý nghĩa và phương hướng. Mọi người phải bắt đầu bằng cách học làm học sinh, nghĩa là có một tâm trí cởi mở, không giành những thứ không hiện diện và không phủ nhận những thứ hiện diện. Học sinh phải chấp nhận trách nhiệm để rèn luyện trong một chương trình giảng dạy mà họ không tạo ra cho bản thân. Bằng cách này, họ có thể đi nơi mà bản thân họ không bao giờ có thể đưa bản thân đi.

Quá trình chuẩn bị của chúng ta trong Con Đường Tri Thức trong Cộng Đồng Vĩ Đại bắt đầu với việc phát triển Tri Thức, điều phát triển khả năng của bạn để có được nhận biết sâu sắc trong các tình huống hiện tại của bạn, vượt ra ngoài sở thích hoặc nỗi sợ cá nhân của bạn. Việc chuẩn bị cũng phát triển khả năng của bạn để hành động dựa trên những hiểu biết này một cách hiệu quả. Đây là nền giáo dục mà Chúng Tôi đang ở đây để đại diện, mặc dù nó đã được trình bày dưới các hình thức khác trong suốt lịch sử loài người, và thật sự trong suốt lịch sử của tất cả các chủng loài. Lợi thế của bạn ở đây là rằng sự chuẩn bị được trình bày mà không có gánh nặng của mê tín của con người, vì vậy nó không có dư lượng của quá khứ để khiến việc tiếp cận nó trở nên khó khăn hơn.

Mê tín dị đoan là niềm tin vào thứ gì đó không có ở đó. Nếu bạn xem xét các phong tục tôn giáo của mình, thì hãy nghĩ xem khó khăn như thế nào để đến với giáo dục chân thật. Giáo dục chân thật là gì? Thực hành là gì? Mê tín dị đoan là khi mọi người cố gắng sử dụng tôn giáo để có quyền lực trên người khác, để cải thiện cảm giác tội lỗi hoặc đổ lỗi của chính họ hoặc để thỏa mãn các mục tiêu cá nhân của họ. Sự chuẩn bị chân thật có vẻ rất khó khăn, vì vậy mọi người chỉ muốn có ý tưởng và sẽ chấp nhận bất cứ thứ gì thoả mãn nhất.

Một trong những nhiệm vụ đầu tiên khi giảng dạy là để đưa mọi người trở lại với những gì họ không biết. Sau đó họ có thể trực tiếp biết được điều gì đó. Mọi người thường nói: “Tôi tưởng rằng tôi sẽ biết nhiều hơn như là kết quả của việc học Con Đường Tri Thức, nhưng bây giờ tôi biết ít hơn!” Tôi nói rằng điều đó là rất tốt. Ít ra bây giờ họ có cơ hội để biết điều gì đó đáng để biết bởi vì họ đang được giải thoát khỏi việc cố gắng biết những thứ không có giá trị.

Mê tín dị đoan là kết quả của việc đưa ra kết luận mà không với hiểu biết. Nó tràn ngập mọi suy nghĩ của con người. Khi mọi người lần đầu tiên chạm trán với tôn giáo, đó thường là thứ họ chạm trán—sự mê tín dị đoan. Vì vậy, Chúng Tôi đã trao cho bạn một cách tiếp cận mới đến tôn giáo bằng cách đặt câu hỏi: “Thực hành của nó là gì?” chứ không phải “Đây có phải là chân lý không?” Chân lý nằm ngoài tôn giáo. Tôn giáo là cách tiếp cận với chân lý. Cách tiếp cận là thực hành. Do đó, hãy hỏi, “Thực hành là gì?”

Khi bạn cố tin vào những thứ nằm ngoài trải nghiệm của mình, bạn sẽ gặp rắc rối. Tốt hơn để đơn giản thực hành thứ gì đó hữu ích và học cách trở thành một học sinh và một người thực hành. Tôi hỏi bạn: “Bạn có muốn tìm thấy những gì bạn thật sự biết bên trong bản thân không?” Đó là điểm khởi đầu của quá trình chuẩn bị trong Con Đường Tri Thức. Việc tiếp cận Tri Thức giống như leo lên một ngọn núi to lớn. Trên đường lên núi, bạn tìm thấy những nơi tuyệt đẹp để nghỉ ngơi và tìm thấy sự thoải mái. Bạn nằm xuống và ngủ trong vài ngàn năm. “Nó đây rồi! Nó đẹp hơn tôi từng nghĩ! Kỳ diệu hơn! Tôi có thể nhìn thấy! Bây giờ tôi có thể nhìn thấy các thung lũng bên dưới. Tôi có cách nhìn thật sự. Ở đây đẹp quá. Tôi sẽ cư trú ở đây.” Nhưng học sinh phải tiến bước.

Đến một lúc nào đó bạn sẽ hỏi, “Tất cả nó là để làm gì? Tại sao tôi đang làm điều này? Tại sao không chỉ tìm một nơi tốt để sống, kết hôn và có một cuộc sống đơn giản? Ngừng nỗ lực! Tại sao không làm điều đó? Quá dễ. Những người khác đang làm điều đó. Họ kiểu như hạnh phúc. Tại sao tôi lại cần nhiều hơn?” Nhưng bạn phải thực hiện bước tiếp theo. Quá trình chuẩn bị thì bí ẩn bởi vì bạn không biết nó đến từ đâu hoặc nó hoạt động như thế nào, nhưng nó không trừu tượng trong những gì nó yêu cầu ở bạn. Tôi nói, “Hãy thực hành. Hãy tiếp tục thực hành.” Bạn có thể nói, “Nhưng có rất nhiều thứ khác để làm.” Tôi nói, “Hãy tiếp tục thực hành.” Nó sẽ đưa bạn đến đó. Việc thực hành là đủ để đưa bạn đến đó. Hãy đi với điều đó. Đường đi không khó. Nó có vẻ khó hiểu vì mọi người muốn những thứ khác.

Sự chuẩn bị trong Con Đường Tri Thức của Cộng Đồng Vĩ Đại là rất đơn giản để làm và rất khó hiểu bởi vì sự hiểu biết là không cần thiết. Sự hiểu biết đến một cách tự nhiên khi bạn tiến bộ. Đừng lo về sự hiểu biết. Hãy thực hành. Hãy tham gia vào giáo dục. Giống như học một loại nhạc cụ, một ngày nào đó bạn có thể chơi nhạc. Nhưng cho đến lúc đó, bạn đang thực tập. Ai mà biết được khi nào bạn có thể ngồi xuống và chơi bản nhạc đó?

Tôi muốn đưa ra một quan điểm về thực hành. Nếu bạn muốn tham gia vào thực hành, bạn nên dành ít nhất một năm. Nếu bạn bắt đầu và bạn thấy rằng nó là bài thực hành tốt cho bạn và bạn đang tiến bộ, hãy dành ít nhất một năm. Nếu bạn bỏ cuộc quá sớm, bạn sẽ không tìm thấy. Mọi người thường có những bài thực hành mới. Họ cảm thấy mệt mỏi với cái này, và họ chuyển sang cái kia. Sau đó họ trở nên mệt mỏi với cái đó, và họ chuyển sang cái tiếp theo. Họ không bao giờ đi được xa. Bài thực hành thì giống như một mối quan hệ; bạn trao bản thân cho nó. Bài thực hành không vẩy đũa thần trên đầu bạn và nói, “Bây giờ bạn là tuyệt vời!” Bạn có mối quan hệ với thực hành. Đôi khi bài thực hành là nhàm chán. Đặc biệt sau khi sự hào hứng ban đầu giảm dần, nó có thể trở nên đơn điệu. Đó là khi công việc đích thực bắt đầu. Nếu đó là bài thực hành đúng cho bạn, thì nó sẽ đưa bạn đi xa vì bạn sẽ có mối quan hệ lớn lao với nó. Thực hành cũng giống như hôn nhân. Bạn có từ bỏ cuộc hôn nhân vì mọi thứ đang trở nên buồn tẻ hoặc khó khăn không? Nó không còn là một mối tình ly kỳ, và bây giờ nó đều là công việc! Lúc đó bạn có nói: “Cuộc hôn nhân này đã kết thúc. Tôi sẽ tìm một cuộc hôn nhân mới”? Không, đây là thứ đòi hỏi sự tận tâm và kiên trì.

Những bài thực hành mà Chúng Tôi cung cấp thì rất đơn giản để làm. Chúng đòi hỏi rất ít thời gian nhưng phải được thực hiện một cách nhất quán, bất kể bạn nghĩ gì về chúng. Chúng sẽ hiệu quả, bất kể bạn có thích chúng hay không, nếu bạn tiếp tục thực hiện chúng. Những bài thực hành này chuẩn bị tâm trí để tâm trí có thể trở thành phương tiện cho một Thực Tại Vĩ Đại. Sự chuẩn bị có vẻ đơn điệu. Nhưng mọi người không chuẩn bị; họ tự kích thích bản thân. Bất cứ thứ gì quan trọng hoặc được tạo ra đều cần kỹ năng và sự rèn luyện. Ai đó đã không thức dậy một ngày nào đó và tạo ra đàn piano. Họ đã chuẩn bị để làm điều đó.

Bạn có muốn có trải nghiệm về Tri Thức không? Bạn có muốn thấy Chúa trong mọi thứ không? Thì bạn phải chuẩn bị. Rồi thì bạn sẽ cảm thấy biết ơn Chúa. “Tạ ơn Chúa vì đã ban cho con cái này.” Khi đó bạn sẽ biết rằng Chúa đang ở đó bởi vì Chúa đã ban cho bạn điều gì đó để làm. Điều này không bí ẩn. Mỗi ngày bạn thức dậy và bạn làm bài thực hành của mình. Điều này không bí ẩn. Bạn đơn giản làm nó.

Một trong những bài thực hành đơn giản nhất là ngồi yên lặng và lặp lại từ “Rahn.” Lặp lại nó. “Rahn.” Bài thực hành đó là đủ để nâng tâm trí bạn lên một mức độ phi thường, nhưng để đạt đến mức độ phi thường đó, bạn sẽ phải đi qua tất cả thái độ, cảm xúc và niềm tin của mình về bài thực hành. Hôm nay nó sẽ khiến bạn hứng thú. Hôm sau nó sẽ khiến bạn chán. Việc thực hành sẽ đưa bạn qua mọi thứ mà bạn đang đi qua. Nếu bạn làm điều đó một cách nhất quán, nó sẽ mang lại sự nhất quán cho bạn. Nó rồi sẽ trao quyền lực cho tâm trí bạn. Không phải ai cũng có thể làm bài thực hành đó. Một số người có tâm trí bận rộn, họ không thể ngồi yên cho bất cứ thứ gì, vì vậy họ phải làm điều gì đó. Những người khác thì trầm ngâm hơn và hướng nội hơn. Bài thực hành đó là dễ hơn cho họ. Bất cứ thứ gì bạn liên tục làm sẽ kết nối tâm trí bạn với thứ gì đó lớn lao mà sẽ mang lại kết quả mà bạn không thể tạo ra cho bản thân.

Tại sao mọi người tham gia vào tôn giáo? Bởi vì họ đang tìm kiếm một kết quả mà họ nhận ra rằng họ không thể tạo ra cho bản thân. Chúa trở nên có thật khi bạn cần đến Chúa. Khi bạn nhận ra rằng bạn cần Chúa hàng ngày chứ không chỉ khi mọi thứ tồi tệ, à, thì bạn bắt đầu công nhận một mối quan hệ lớn lao. Nếu bạn muốn nhìn thấy Chúa trong mọi thứ, thì bạn phải nhìn mọi thứ như chính chúng và cảm nhận Chúa khi bạn đang nhìn mọi thứ như chính chúng. Nếu không, bạn sẽ cố gắng biến mọi thứ thành một trải nghiệm đẹp đẽ và trở nên vô cùng không trung thực về cuộc đời mình. Nếu bạn nhìn vào cái bàn và cảm thấy Chúa, thì nó vẫn là cái bàn. Không có gì kỳ diệu về cái bàn, nhưng bạn có thể cảm thấy thứ gì đó lớn lao khi bạn đang trải nghiệm điều này. Nó không liên quan gì đến cái bàn. Chúa giống như một chất vô hình mà xuyên thấu mọi thứ. Nó không khiến mọi thứ trông tốt hơn. Đó là lý do tại sao khi bạn đang trải nghiệm Chúa như thế, việc được gọi là “thực hành Sự Hiện Diện,” thì bạn đang không chối bỏ thực tại vật chất, bạn chỉ đơn giản đang trải nghiệm thứ gì khác trong khi bạn đang quan sát nó.

Chúng Tôi dạy những bài thực hành như thế này để giúp mọi người phát triển sự nhạy cảm này trong khi họ tham gia vào cuộc sống vật chất. Nhưng bạn có biết bài thực hành vĩ đại nhất và khó thực hiện nhất là gì không? Đó là việc đi theo những gì bạn biết bạn phải đi theo, bất kể là gì. Để làm được điều đó bạn cần phải có một tâm trí quyền lực. Bạn cần một cơ thể khoẻ mạnh. Bạn cần thiết lập sự tự tin trong bản thân và tìm hiểu về những sai lầm có thể xảy ra mà bạn có thể mắc phải. Tất cả điều này đòi hỏi việc rèn luyện và chuẩn bị.

Việc nói từ “Rahn” là rất tốt nếu bạn có một tâm trí bận rộn. “Rahn” trao cho bạn thứ gì đó để suy nghĩ. Khi bạn thực hành và dùng từ tụng như vậy, nó sẽ khơi dậy mọi thứ mà tâm trí bạn đã tham gia vào. Bạn luôn quay trở lại bài thực hành—quay lại, quay lại, quay lại—bởi vì thực hành thì quan trọng hơn suy nghĩ, cảm xúc hay thái độ của bạn. Ở đây thực hành của bạn trong một lúc thì giống như Chúa của bạn. Nó là phần gần gũi nhất của Chúa với bạn, thực hành của bạn. Đó là lý do tại sao Chúng Tôi nói về tôn giáo trong khía cạnh thực hành. Rốt cuộc, Chúa là điểm kết thúc. Chúng Tôi đang nói về phương tiện. Phương tiện là thứ quan trọng trong tôn giáo, không phải điểm kết thúc. Bạn sẽ chỉ biết Chúa khi bạn đến đó, nhưng bạn phải làm điều gì đó để đến được đó.